Cao Kỳ Anh nãy giờ im lặng đột nhiên lên tiếng.
Ông Dương kinh ngạc nhìn cô ta, cả bà Xuân cũng vậy: “Kỳ Anh, con vì sao lại muốn ly hôn với Tử Hiên, không phải là vì chuyện lân trước đó chứ, mẹ đã nói rồi còn gì, đêm đó em Hồng có chuyện nên Tử Hiên phải đi ra ngoài con cũng không nên vì thế mà…”
“Mẹ, con muốn ly hôn với Tử Hiên không phải vì anh ta bỏ rơi con đêm đó mà là vì..”
Cao Kỳ Anh nói đến đây thì nghẹn lời.
Bà Xuân sốt ruột hỏi: “Vì cái gì.”
“Vì cái này.”
Cao Kỳ Anh lấy ra một tấm chụp siêu âm bào thai đưa đến trước mặt mọi người.
Tất cả nhìn xuống đều ngỡ ngàng, bà Xuân thì lại kinh sợ: “Này, này, này…”
“Cái này là ảnh chụp bào thai nhưng không phải của cô, đúng không?”
Bạch Ngọc Lan đột nhiên lên tiếng.
“Đúng vậy.”
Cao Kỳ Anh gật đầu, giọng nói có chút chua xót.
“Vậy là của ai.”
Ông Dương lúc này mới lấy được giọng nói của mình trâm giọng hỏi.
“Hôm qua có người gửi cho cháu kèm một bức thư, trong thư nói đây là con của Tử Hiên, còn người gửi thư đề hai chữ…”
Nói đến đây Cao Kỳ Anh dừng lại một chút nhìn sang bà Xuân.
“Người này mẹ rất quen thuộc.”
Bà Xuân có chút đứng ngôi không yên Cao Kỳ Anh không quan tâm lại nói ra cái tên đó, giọng nói nhẹ nhàng thánh thoát: “Người đó chính là Lưu Hồng.”
“Không thể nào, con bé và Tử Hiên sao có thể, chắc chắn có người mạo danh”
Trong lòng bà ta dù nghĩ đến cái tên này nhưng không dám tin đây là thật, chẳng trách mấy hôm nay bà lại thấy Lưu Hồng lạ thường, biểu hiện đúng là không khác nào người ốm nghén.
“Phải hay không đã không còn quan trọng nữa, ông nội, cháu muốn ly hôn xin ông thành toàn.”
Cao Kỳ Anh đột nhiên đứng dậy cúi người trước mặt ông Dương.
Sắc mặt của ông Dương đã đen đi một nửa, ông gâm lên nói: “Quản gia đâu, gọi Dương Tử Hiên về đây cho ta”
“Ba, Tử Hiên đang ở công ty làm sao có thể về được.”
Bà Xuân trố mắt nói.
“Không quan trọng, công ty đã có Tử Sâm rồi không có nó cũng không sao.”
Ông Dương lạnh lùng nói.
Câu nói của ông như một cái búa gõ lên đầu bà Xuân, bà ta nắm chắc hai tay không cam nói: “Ba, sao ba có thể nói vậy, Tử Hiên dù gì cũng là tổng giám đốc không Có nó…”
Bà Xuân còn chưa nói xong quản gia chạy đến hấp tấp nói: “Ông chủ không xong rồi, nhị thiếu gia, nhị thiếu gia bị đưa vào viện rồi.”
“Cái gì, thằng bé làm sao lại bị đưa vào bệnh viện?”
Bà Xuân vội vàng đứng dậy hỏi.
“Cụ thể thì tôi không biết nghe trợ lý của cậu ấy nói, hình như, hình như là bị té gãy tay.”
Quản gia quẹt mô hôi nói.
“Không thể nào, con tôi…”
Bà Xuân xém chút đứng không vững lại nói: “Mau, mau đưa tôi đến bệnh viện.”
Bà Xuân chạy lên lâu thay quần áo năm phút sau lại cùng quản gia rời đi, lại nói những người ở đây cũng không ai có phản ứng lớn như bà ta, ngay cả Cao Kỳ Anh nghe xong cũng rất bình thản, giống như người kia không phải là chồng cô ta.
“Ông nội, cháu…”
Cao Kỳ Anh tiếp tục muốn thuyết phục ông Dương nhưng ông lại nâng tay nói: “Chuyện ly hôn bàn sau, để ông xem xét lại chuyện này.”
“Lão Dương..”
Ông Cao cũng thay cháu gái mình sốt ruột.
“Tôi biết ông muốn nói cái gì, cứ để tôi nói chuyện với thằng cháu trời đánh kia trước rồi chúng ta lại bàn tiếp, ông yên tâm tôi sẽ không để Kỳ Anh chịu ủy khuất, nếu quả thật thằng cháu kia tệ hại như vậy tôi…”.