Bạch Ngọc Lan siết chặt điện thoại trong tay, sau đó không biết đối phương đã nói cái gì sắc mặt của cô trở nên trắng bệch, thân hình cũng lung lay muốn ngã.
Lê Phương ở bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô, lo lắng hỏi: “Ngọc Lan à, cậu làm sao vậy?”
Lúc này Bạch Ngọc Lan đột nhiên thét lên: “Anh nói dối, làm sao anh ấy có thể, có thể, không, tôi không tin, anh đừng có đùa tôi.”
Người bên kia lặng im một chút cuối cùng nói: “Tôi cũng mong đây không phải là sự thật nhưng mà nó đã xảy ra”
“Không, anh ấy không bỏ tôi đâu, anh nói cho tôi biết nơi đó là ở đâu?”
Bạch Ngọc Lan cố gắng bình tĩnh nhưng cô bình tĩnh không nổi.
Đối phương nói địa chỉ xong Bạch Ngọc Lan lại quay sang Lê Phương nói: “Làm ơn đưa tớ đến đường lớn Trung Lương.”
“Cậu, cậu đến đó làm gì?”
Lê Phương ngạc hỏi mà những người kia cũng nhìn nhau không hiểu chuyện gì.
Bà Lệ lo lắng hỏi: “Ngọc Lan à, con làm sao vậy, Tử Sâm có chuyện gì à?”
“Con, con cũng không biết, trợ lý của anh ấy gọi đến nói, nói xe rước dâu đang đi trên đường thì bị nổ anh ấy, anh ấy…”
Bạch Ngọc Lan nói năng lộn xộn, lại nói đến nghẹn lời, người kia nói như vậy cô không tin cô phải đi kiểm tra.
Mọi người nghe cô nói đều kinh sợ, Lê Phương nhanh chóng nói: “Liệu, liệu có nhầm hay không, xe rước dâu cũng không hẳn chỉ có một minh chủ tịch Dương”
“Tớ, tớ không biết, Lê Phương, cậu mau chở tớ đến đó, tớ phải xem, phải xem cho rõ.”
Bạch Ngọc Lan đã không thể bình tĩnh được nữa cô nóng hết ruột gan.
Lê Phương nghe vậy chần chừ: “Nhưng mà lỡ không phải thì sao, cậu đừng kích động, có lẽ người kia nhầm lẫn, hay là cậu cứ chờ thêm chút nữa đi.”
“Không, anh Sâm sợ là đã xảy ra chuyện rồi.”
Lúc này Cao Kỳ Anh đột nhiên nói một câu, sắc mặt không mấy tốn.
“Này cô không biết gì thì đừng nói gở”
Lê Phương quay sang quở trách.
“Tôi không nói sai, các người xem đi.”
Cao Kỳ Anh đột nhiên đưa điện thoại cho mọi người xem.
Trong ảnh là một đoàn xe rước dâu kéo dài còn đường nhưng điều này không phải trọng điểm, trọng điểm là đang có một chiếc xe đang bốc cháy, Cao Kỳ Anh lại lên tiếng nói: “Tôi nhìn biến số của đoàn xe, đúng là đoàn rước dâu nhà họ Dương, còn chiếc xe bốc cháy này…”
Nói đến đây Cao Kỳ Anh không nói nữa, mọi người xem xong ai cũng bàng hoàng, nhất là Bạch Ngọc Lan, cô nhìn chăm chăm vào chiếc xe đang bốc cháy trái tim như bóp nghẹt, người trong đó là anh sao? Không, không phải đâu, Bạch Ngọc Lan cô không bao giờ tin điều đó, cô nắm chặt tay Lê Phương gấp gáp nói: “Xin cậu đấy, đưa tớ đi đi”
Giờ phút này Lê Phương cũng không dám chần chừ nữa cô vội vàng lấy áo khoác cùng Bạch Ngọc Lan ra khỏi nhà.
Bà Lệ nhìn con gái xách vách cưới chạy ra xe như chết lặng, Cao Kỳ Anh không đi theo bọn họ mà ở lại với bà Lệ, không nói gì chỉ yên lặng ở bên.
Đám nhân viên ngơ ngác nhìn nhau không biết nên đi hay ở Mà lúc này ở nhà thờ ông Dương cũng sốt ruột không kém, còn mười phút nữa là thánh lễ bắt đầu thế nhưng cô dâu và chú rể lại vẫn chưa thấy đâu.
“Ông Dương, phóng viên đã được sắp xếp ổn thỏa.”
Trợ lý đi đến bên cạnh ông nói nhỏ.
Ông Dương gật đầu một cái lại nói: “Sao giờ này rồi đoàn rước dâu còn chưa đến, cậu liên lạc thử xem.”
“Vâng, thưa ông.”
Trợ lý lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại thế nhưng vừa nghe xong sắc mặt thay đổi sau đó nói nhỏ bên tai ông Dương.
“Cậu nói gì cơ, có thật vậy không?”
Ông Dương sắc mặt kinh biến, từ ghế đứng bật dậy.
“Tình hình cụ thể tôi không rõ nhưng mà trợ lý của đại thiếu gia đã xác nhận.”
Trợ lý căng thẳng nói.
“Sao, sao lại như vậy, mau, mau đưa tôi đến đó.”
Ông Dương rối rít nói..