“Một mình mày làm sao có thể đánh lại mười tám vệ sĩ của tao chứ hả” Bà Xuân vô
cùng tự tin nói.
“À, nếu vậy bà cứ thử đi”.
“Ngọc Lan, tôi biết cô có võ có thể đánh với bọn họ nhưng mà cô đang mang thai đấy động võ không được đầu” Cao Kỳ Anh nói nhỏ bên tai cô.
Bạch Ngọc Lan lại vô cùng bình tĩnh nói: “Yên tâm, tôi không động võ cũng có thể đuổi đám người này đi.”
Bà Xuân ghét nhất là bộ dạng tự kiêu này của Bạch Ngọc Lan lập tức phân phó: “Các ngươi còn đứng đó làm gì ném bọn chúng ra ngoài cho ta”
“Kẻ nào to gan dám ném cháu dâu của ta ra ngoài” Một giọng nói đầy uy áp vang lên, mười tám tên vệ sĩ đang định động thủ bỗng dừng lại, tất cả đều nhìn ra lối đi lớn.
Một ông lão tóc hoa râm chống gậy đứng trước cổng, bên cạnh là hai người đàn ông trẻ tuổi, một người cao ráo phong độ, một người chính trực nghiêm túc, thể nhưng hai người này không đáng nói mà đáng nói là phía sau của ông ấy cũng đứng một đám người mặc tây trang màu đen đeo kính râm đen.
Hình ảnh này làm người ta liên tưởng đến một đám người xã hội đen mà trong phim thường hay xem.
Cao Kỳ Anh có chút kinh ngạc, Bạch Ngọc Lan tỏ ra điềm tĩnh, hôm qua Trần Vĩnh đã nói cho cô biết sắp xếp của bà Xuân cũng như việc ông Dương xuất viện nên cô mới không bất ngờ, chỉ là cô không nghĩ tới ông cũng mang theo vệ sĩ, lại nói đám người này không biết có phải là vệ sĩ hay không, khẳng định là Trần Vĩnh tìm đến.
Bà Xuân nhìn thấy ông Dương xuất hiện ở đây thì tỏ ra bàng hoàng lại nói: “Ba, sao ba lại về rồi, không phải bác sĩ nói ba nên nằm viện thêm một tháng nữa sao?”
Ông Dương sắc mặt âm trầm lại lùng nói: “Cô biết rõ nhỉ, tôi mà không về để cô làm loạn cái nhà này sao, cô xem tôi là người chết đúng không?” “Con dâu không dám” Bà Xuân nắm chặt hai tay miệng cười hiền nói.
“Không dám, vậy đám người này là thế nào, còn nữa cô lấy tư cách gì đuổi Ngọc Lan và Kỳ Anh, người nên bị đuổi ra cái nhà này là cô mới đúng” Ông Dương tức giận nói.
Bà Xuân nghe vậy vội vàng hỏi: “Con làm gì sai khiến ba phải đuổi?” “Cô làm gì thì tự biết lấy, đừng nghĩ những chuyện cô và thằng nghịch tử kia làm có
thể qua mắt được lão già này, bây giờ cô có hai lựa chọn, một an phận sống trong cái nhà này hai dọn hành lý cút” Lần này ông Dương không nhân nhượng nữa, lúc trước vì Dương Tử Hiên nắm cổ phần trong tay khống chế toàn bộ công ty nên ông
mới nhịn, bây giờ dù Tử Sâm đã mất nhưng đám người này cũng không thể làm loạn ông cần gì phải nhịn, nên xử vẫn xử.
“Ba, ba không thể đuổi con.” Bà Xuân xoắn xuýt, bà đang làm chủ căn nhà này, bị đuổi đi rồi thì làm chủ cái gì, chưa kể đám người hầu sẽ cười vào mặt bà.
“Vậy thì an phận một chút.”
Nói rồi ông Dương lại nhìn đám vệ sĩ nói: “Các anh tự đi hay muốn tôi mời các anh đi, nhà họ Dương không phải chỗ ai cũng có thể làm loạn được.”
Đám vệ sĩ của bà Xuân nghe vậy có chút sợ hãi, không phải sợ hãi ông Dương mà là đám người phía sau ông Dương, cùng là vệ sĩ nhưng khí thế của đám người ông Dương mang tới lại có sức uy hiếp lớn hơn bọn họ.
Có người cảm nhận được nguy hiểm đã tự rời đi trước, những người còn lại thấy vậy người đi kẻ ở, còn nhìn sắc mặt bà Xuân làm việc.
Còn lại năm người bà Xuân cũng không thể làm gì liền lên tiếng để bọn họ đi, trong lòng cay cú lại không thể làm gì.
“Ông nội, còn một người phải rời đi.” Lúc này Cao Kỳ Anh đột nhiên lên tiếng lại chỉ vào Lưu Hồng nói: “Cô ta không có liên quan gì đến nhà họ Dương không được phép lại” Ông Dương gật đầu: “Nói đúng lắm, người nào không phải người nhà họ Dương cũng cút cho ta” Lưu Hồng nghe vậy nhìn bà Xuân: “Mẹ” Bà Xuân cũng không có cách khác đành khuyên cô ta: “Hồng à, con cứ về chỗ cũ trước, mẹ giải quyết chuyện ở đây xong sẽ đến tìm con”
Lưu Hồng nhìn cục diện biết chỉ có thể như vậy nên đành ấm ức rời đi, lúc ngang qua Cao Kỳ Anh còn trừng có một cái.
Lúc này ông Dương với Bạch Ngọc Lan mới hiên ngang đi vào trong nhà, đồ đạc của cô và Cao Kỳ Anh cũng được người mang vào.
“Bà à, những người này sẽ ở đây sao?” Bà Xuân nhìn đám về sĩ phía sau ông Dương dò hỏi, nếu quả thực như vậy sau này bà với con trai sao có thể hành động.
“Hừ, thì sao?” Ông Dương lạnh giọng nói.
Bà Xuân sao dám có ý kiến gì, bà ta nghĩ rằng ông Dương nằm liệt giường trong bệnh viện không thể trở về mới lộng hành như vậy bây giờ ông đột nhiên trở lại bà ta từ hổ dữ lại biến thành thỏ con, trước mắt chỉ có thể nhẫn nhịn chờ con trai trở về.
Bạch Ngọc Lan bước vào căn phòng quen thuộc của cô và Tử Sâm, thế nhưng mọi thứ trong phòng lại bị đảo lộn hết lên, quần áo bình hoa rơi đầy trên mặt đất, cô nhíu mày khẽ hít sâu một hơi, đã nghe qua Cao Kỳ Anh nói bà Xuân làm loạn cả Dương gia không ngờ lại làm loạn đến phòng của cô và anh.
Bạch Ngọc Lan nhìn lướt qua một lần lại quay người rời đi để người hầu dọn dẹp
một chút, cô lại cất bước đi đến căn nhà gỗ phía sau biệt thự, chỉ có nơi đó cô mới cảm thấy bình an.
Mỗi bước đi của Bạch Ngọc Lan vô cùng nặng nề, cô nhìn thấy nơi đâu cũng là hình ảnh của anh, quanh quẩn trong đầu có muốn xóa cũng không được..