“Tôi đã biết thưa bác sĩ, cảm ơn bà” Bạch Ngọc Lan nhẹ giọng nói, vị bác sĩ khám cho cô là một người phụ nữ trung niên tầm bốn mươi tuổi, kinh nghiệm vô cùng phong phú có thể nhìn ra tâm trạng của thai phụ mà tư vấn.
“Cô biết là tốt, thai nhi bây giờ đang phát triển tốt không nên để tâm trạng của người mẹ ảnh hưởng, tôi hy vọng cô sẽ làm được, không những con khỏe mà mẹ cũng phải khỏe” Bác sĩ lại nói thêm vài câu, được ông Dương nhờ vả bà đương nhiên phải tận tình chăm sóc cháu dâu của ông ấy, nói thế nào bà cùng ông Dương cũng là người quen cũ.
“Phiền bác sĩ quan tâm rồi, Ngọc Lan sẽ chú ý” Bạch Ngọc Lan trả lời, cô biết đứa trẻ là quan trọng nhất những thứ khác cô không thể nghĩ nhiều, hơn tháng qua cô đã trụ rất khá rồi cô tin tưởng mình sẽ làm tốt.
Cô bước đi từng bước ra cổng bệnh viện nhìn trời xanh mây biếc lại nhìn mọi người xung quanh tâm tình lại có chút trùng xuống.
Hai tháng rồi, đã hai tháng cô đã sống
mà không có anh bên cạnh, đến bây giờ cô cũng không thể tin anh đã rời xa cô mãi
mãi, sự thật này thật quá đau đớn cô không muốn tin, vĩnh viễn không muốn tin.
Bạch Ngọc Lan bước đi như một cái xác không hồn không biết có một bóng dáng đang nhìn chằm chằm vào cô, bóng dáng ấy dường như có ý định tiếp cận nhưng lại không bước ra chỉ lặng lặng núp một bên.
Cô đi ra tới bệnh viện trợ lý đã đứng sẵn ở đó chờ cô nhưng lúc muốn bước lên xe thì nhận được một cuộc gọi từ một số lạ.
“Alo” “Bạch Ngọc Lan, còn nhớ tao chứ?” Bên kia truyền đến một dòng nữ đầy gợi cảm.
Bạch Ngọc Lan nhíu mày một chút lại nói ra một cái tên: “Bạch Ngọc Châu” “Phải, chính là tao” Người bên kia cười lạnh một tiếng.
“Gọi tôi có chuyện gì?” Bạch Ngọc Lan hỏi, từ khi cô gả đến nhà họ Dương hoàn toàn không thấy người nhà họ Bạch đả động gì đến mẹ con cô, dường như bọn họ đã quên sự tồn tại của cô rồi, thế nhưng hôm nay tại sao Bạch Ngọc Châu lại gọi điện cho cô?
Đáp lại cô là một giọng nói khinh khỉnh: “Tao đang ở cùng mẹ mày, nếu muốn gặp bà ta thì lên núi Lương Tử ở ngoại ô thành phố, trên đó có một ngôi chùa mày vào
ngôi chùa đó liền có thể gặp được mẹ mày”
“Cô đang làm gì? Bắt cóc mẹ tôi? Mục đích của cô là gì?” Bạch Ngọc Lan có đôi chút khó hiểu, Bạch Ngọc Châu này cần gì ở cô.
“Hừ, mày lên là được rồi, hỏi nhiều như vậy làm cái gì? Tao cho mày một tiếng, không lên tới tao không chắc bà ta có bị mất miếng thịt nào không đâu.” Bạch Ngọc
Châu có chút tức giận nói.
“Làm sao tôi biết cô bắt mẹ tôi đi” Cô cẩn thận hỏi.
“Vậy tạo cho mày nghe giọng bà ta”.
“Bà già chết tiệt, nói với con bà vài câu đi” Bên kia liên tục truyền đến giọng nói của Bạch Ngọc Châu.
Bên này Bạch Ngọc Lan nắm chặt điện thoại trong tay, im lặng lắng nghe, hai giây sau cũng truyền đến một giọng nói khàn khàn: “Ngọc Lan à, mẹ đây”.
“Mẹ, mẹ sao rồi?” Bạch Ngọc Lan nghe thấy giọng nói của mẹ mình trong lòng lo lắng vội vàng hỏi.
Bên kia không truyền đến giọng của bà Lệ nữa mà là giọng của Bạch Ngọc Châu: “Nghe thấy rồi chứ, mau lên đi, tôi không chờ lâu đâu”.
“Nói cho tôi biết mục đích của cô? Tôi và nhà họ Bạch không còn liên quan gì nữa vì sao lại nhắm vào chúng tôi?” Bạch Ngọc Lan lạnh giọng hỏi, cô muốn một câu trả
lời rõ ràng.
“Đơn giản lắm, tao muốn mày chết, mày là cái thá gì mà được hưởng hết vinh hoa phú quý còn tao muốn gả cho người mình yêu lại không được, tạo hận, tao không muốn nhìn thấy mày nữa, như vậy đã đủ chưa?” Bạch Ngọc Châu nghiến răng nói, giống như hận không thể giết cô ngay lập tức.
Bạch Ngọc Lan nghe vậy liền nói: “Được, tôi sẽ đến” Dứt lời cô cúp máy muốn gọi điện cho mẹ mình xác minh lại lần nữa nhưng vừa bấm số thì bên kia nghe tút tút mấy tiếng căn bản không gọi được.
Lòng cô nóng như lửa đốt vừa ngồi lên xe liền nói: “Anh đưa tôi đến núi Lương Tử ngoại ô.” “Đại thiếu phu nhân, cô đến đó làm gì?” Trợ lý có hơi kinh ngạc hỏi lại.
“Anh đừng hỏi cứ đến đi” Bây giờ cô chỉ lo lắng cho mẹ không thể giải thích gì nhiều.
Trợ lý có hơi do dự nhưng sau đó cũng nổ máy rời đi.
Lúc này nhà họ Dương, Dương Tử Hiên đứng ở hoa viên nghe điện thoại khóe miệng liên tục nhếch lên.
“Em làm tốt lắm, nhớ phải làm theo những gì anh nói, tối nay anh sẽ đến chỗ em”.
Nói xong câu này hắn liền tắt máy, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Cao Kỳ Anh đứng ở phía sau mình không biết từ bao giờ, hắn cau mày nói: “Sao cô lại ở đây, cô nghe được gì rồi?”
“Thế nào, anh nói chuyện với gái cũng sợ tôi nghe thấy sao?” Cao Kỳ Anh khinh thường nói.
Dương Tử Hiên hừ lạnh một tiếng muốn lướt qua người Cao Kỳ Anh rời đi thì cô lại nói: “Hai ngày nữa ra tòa, anh sắp xếp thời gian mà đến”.
“Tôi biết rồi” Dương Tử Hiên dường như không quan tâm đi thẳng vào trong nhà.
Cao Kỳ Anh nhìn bóng dáng của hắn trong lòng có chút chua xót, cứ nghĩ gả cho người này là hạnh phúc không ngờ lại rơi vào bi kịch, cô đúng là ngu ngốc mà nhưng không sao ly hôn với hắn xong cô cũng được giải thoát.
Núi Lương Tử, chiếc xe của Bạch Ngọc Lan dừng ở chân núi thì lại nhận được điện thoại của Bạch Ngọc Châu nói cô tự mình lên không cho phép bất cứ ai theo cùng, dường như đối phương biết bên cạnh cô có trợ lý.
Bạch Ngọc Lan nói với trợ lý mấy câu lại tự mình đi lên, may thay dốc không cao lắm cô đi chừng mười lăm phút là đến.
Mà lúc cô vừa lên trợ lý cũng nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại cho Trần Vĩnh báo cáo tình hình.
Trong rừng cây cũng có một cặp mắt đang dõi theo từng bước chân của cô.
Bạch Ngọc Lan lên đến nơi liền nhìn thấy một ngôi miếu cô có chút do dự không vào, lại nghe tiếng Bạch Ngọc Châu thúc giục cùng tiếng hét bên trong căn nhà..