Bạch Ngọc Lan không dám chần chừ nữa đi thẳng vào căn nhà, cô sợ người bên trong chính là mẹ mình.
Cô không thể để bà xảy ra chuyện được.
Vừa đẩy cửa ra cô chỉ thấy bên trong mạng nhện giăng khắp nơi, còn có mẹ cô đang bị trói ở cây cột, miệng bị bịt lại, Bạch Ngọc Lan la lên: “Mẹ!”.
Sau đó cô đi tới muốn gỡ trói cho bà thì bên ngoài nghe một tiếng rầm, cửa bị đóng sầm lại bên trong có chút tối.
Bạch Ngọc Lan không để ý nhiều chỉ lo cởi trói cho bà Lệ lại hỏi: “Sao mẹ lại bị đưa lên đây?”
“Mẹ cũng không rõ nữa, mẹ đang nấu ăn thì đột nhiên ngất xỉu lúc tỉnh dậy thì ở đây.
rồi, sau đó Bạch Ngọc Châu từ bên ngoài đi vào kêu mẹ nói chuyện với con, tiếp nữa thì con tới, Ngọc Lan, chúng ta, chúng ta có phải bị bắt cóc rồi không?” Bà Lệ nghĩ đến điều này mà hoảng sợ.
“Mẹ bình tĩnh một chút có con ở đây đừng sợ, con đưa mẹ đi.” Bạch Ngọc Lan an ủi mẹ mình lại cùng bà ra cửa nhưng đầy thế nào cũng không mở được.
“Bọ khóa bên ngoài rồi”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Bà Lệ hơi rối hỏi.
“Để con gọi điện cho trợ lý” Bạch Ngọc Lan nhanh chóng gọi điện nhưng không ai bắt máy.
Lại nói lúc này ở dưới chân núi trợ lý lại bị bốn tên côn đồ vây quanh căn bản không nghe máy được.
Bạch Ngọc Lan không rối cô lại gọi cho Trần Vĩnh, bên kia nhanh chóng có người bắt máy.
“Chị dâu, chị không sao chứ tôi nghe trợ lý rồi, đang trên đường đến” “Tôi không sao nhưng bị nhốt trong một ngôi miếu không ra được.” Bạch Ngọc Lan nói sơ qua tình hình của mình ở đây.
“Tôi biết rồi chị cứ ở đó chờ tôi” Trần Vĩnh nói xong cúp máy lại nhìn sang người đàn ông ngồi bên cạnh nói: “Cậu nghe thấy rồi chứ?” “Tăng tốc” Người đàn ông chỉ lạnh lẽo nói.
“Haiz” Trần Vĩnh thở dài một hơi lại nhấn ga chạy bắn tốc độ, lâu lắm rồi hắn cũng chưa đi với tốc độ này.
Trong ngôi miếu Bạch Ngọc Lan lại hỏi chuyện bà Lệ: “Mẹ à, Bạch Ngọc Châu có nói gì với mẹ không?” Bà Lệ lắc đầu nói: “Không có, cô ta chỉ cho mẹ nói chuyện với con một câu rồi rời đi.” “Lạ thật” Bạch Ngọc Lan chìm trong suy nghĩ, không hiểu mục đích của Bạch Ngọc Châu là gì.
Đúng lúc này bà Lệ lại hét lên: “Khói, cháy, Ngọc Lan, cháy nhà rồi” Bạch Ngọc Lan giật mình nhìn lại quả nhiên nhìn thấy lửa ở trước cửa, cô vội vàng kéo mẹ mình lại, trong lòng hơi lo lắng nhưng bình tĩnh quan sát xem có lối ra hay không.
Đáng tiếc căn phòng đều đã bị bịt kín, cửa sổ cũng bị chặn bên ngoài.
“Ngọc Lan, phải làm sao bây giờ” Bà Lệ sợ hãi hỏi.
Bạch Ngọc Lan nhìn lửa sắp lan tới đây lại nhìn cửa sổ bên kia nói: “Để con phá cửa sổ, chúng ta thoát từ đường cửa sổ.”.
Dứt lời cô chuẩn bị tư thể muốn đạp cửa sổ nhưng bị bà Lệ ngăn lại: “Không được, con đang mang thai, đứa bé sẽ..”.
“Mẹ à, bây giờ không còn cách nào khác đâu chúng ta còn chần chừ thì ai cũng sẽ chết” Bạch Ngọc Lan cắt ngang lời mẹ mình, bọn họ không thể chờ Trần Vĩnh tới cứu
chần chừ thì Bạch Ngọc Lan đã giơ chân lên muốn đạp nát cửa sổ nhưng chưa để cô ra tay thì phía trên một thanh xà ngang chuẩn bị rơi xuống đầu hai người.
“Ngọc Lan, cẩn thận con” Bà Lệ nhìn thấy vội vàng kéo Bạch Ngọc Lan về phía sau, thanh xà ngang vừa lúc rơi xuống chắn ngang cửa sổ.
Đường sống duy nhất của hai người cũng không còn, mà lúc này lửa đã cháy tới đây, khói mịt mù bốn bể.
“Khụ khụ khụ” Hai mẹ con bị khói làm sặc liên tục ho dữ dội.
“Không được, không được rồi, Ngọc Lan, con không sao chứ, khụ khụ khụ” Bà Lệ nắm tay cô hỏi, căn phòng đang dần sụp đổ bọn họ phải chạy động chạy tây tránh né.
Mà hơi thở của hai người cũng bị khói làm cho nghẹt thở, Bạch Ngọc Lan cố mở
mắt tìm lối thoát nhưng khói mịt mờ khắp nơi cô bị cay mắt căn bản không nhìn thấy
gì.
Lẽ nào cô lại chết ở đây sao? Không, không thể nào, cô còn mẹ và đứa con trong bụng không thể để bọn họ xảy ra chuyện gì.
Bạch Ngọc Lan lại cố mở to hai mắt, lại thấy bên phải mình lửa còn chưa cháy lớn còn một khe hở để thoát nếu cô nhanh chóng đẩy mẹ ra có thể sẽ cứu được bà một mạng.
Nghĩ vậy Bạch Ngọc Lan nắm chặt tay mẹ mình nói: “Mẹ ra ngoài trước nhé” Dứt lời cô không chần chừ đẩy mẹ ra ngoài trước, bà ấy vừa bay ra ngoài thì nơi đó cũng cháy lửa phừng phục, bên ngoài còn nghe tiếng hét của bà Lệ: “Ngọc Lan, con” Tiếng hét của bà vang vọng xuống tận chân núi, vừa lúc chiếc xe của Trần Vĩnh chạy đến nơi nghe thấy tiếng hét này.
“Phía trên xảy ra chuyện gì?” Trần Vĩnh nhìn thấy xe của trợ lý ở đây mà bản thân anh ta cũng đã bị đánh đến ngất xỉu.
Người đàn ông đi theo Trần Vĩnh không nói tiếng nào chạy thẳng lên trên.
“Này, cậu từ tử thôi, cậu vừa mới khỏi không thể chạy nhanh như vậy đậy” Trần Vĩnh đuổi theo sau người đàn ông kia nhắc nhở nhưng hắn lại dường như không nghe thấy chạy nhanh hơn.
Vừa đến nơi chỉ thấy cậu bé tầm mười sáu mười bảy đang đánh nhau với nhóm người ở bên ngoài, người đàn ông đeo mặt nạ không quan tâm chạy vào ngôi miếu đang cháy kia.
Trần Vĩnh thấy vậy hét lên: “Này, cậu bị điên rồi phải không?” Hắn muốn đuổi theo lại thấy một người phụ nữ bị ngất bên kia liền chạy tới xem trước, người này không phải ai khác chính là bà Lệ.
Chỗ này nhiều khói nên bà đã nghẹn thở, hắn vội vàng ôm bà chạy ra bên ngoài trước.
Cậu thiếu niên đã hạ gục được bốn tên đang đánh tay đôi với một người, mà bên trong người đàn ông đeo mặt nạ vừa chạy vào trong đám lửa vừa gọi: “Ngọc Lan, Ngọc Lan.”
Bạch Ngọc Lan cảm thấy mình sắp ngất đến nơi rồi lại nghe có người gọi tên mình còn là giọng nói quen thuộc, cố gắng gượng nhìn qua màn khói lại nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông nhưng không nhìn rõ mặt..