Ba cô hầu không còn cảm nhận bóng người ở đây nữa mới dám ngẩng mặt lên.
“Cô ta là cái thá gì mà dám nói chúng ta như vậy, tôi sẽ đi nói chuyện này cho phu nhân.”
Một người không nhịn được phẫn hận trong lòng, lập tức đi lên lầu.
Hai người kia liếc mắt nhìn nhau lại nhanh chân rời khỏi chỗ này, bọn học không dám ở lâu, nói thế nào sau căn phòng này còn có người đáng sợ hơn.
Trên lầu hai, bà Xuân nghe cô hầu báo cáo lại sự việc của Bạch Ngọc Lan sắc mặt càng thêm khó coi.
“Cô ta dám không để lời nói của ta vào lòng phải không, được lắm, thật là phách lối mà”
Thấy bà Xuân tức giận cô ta lại tiếp tục nói: “Đúng vậy đó phu nhân, bà không biết đâu lúc đó mặt cô ta vô cùng đắc ý lại còn rất huênh hoang không coi bà ra gì còn dạy dỗ chúng ta đủ điều giống như coi mình là nữ chủ nhân của Dương gia vậy, thật là đáng ghét.”
Bà Xuân càng thêm thâm trầm, lúc làm dâu nhà họ Dương bà còn phải e dè bảy phần, nói cũng không dám nói còn phải nhìn sắc mặt của ông Dương, vậy mà con nhỏ này mới ngày đầu đã kiêu căng như vậy, ÿ mình có ông Dương phía sau sao, hừ, bà còn ở đây không đời nào để cô ta muốn làm cái gì thì làm.
“Hạ Băng, kêu đại thiếu phu nhân đến đây cho ta.”
Bà Xuân trầm mặt ra lệnh.
Hạ Băng nghe vậy có chút vui sướng khi người sắp gặp họa, phu nhân gọi cô ta lên chắc chắn sẽ cho cô ta một bài học.
Thể nhưng lúc Hạ Băng đi tìm Bạch Ngọc Lan thì cô đang ở thư phòng của ông Dương cô ta phải chờ cả nửa tiếng đồng hồ.
Mỗi lần Bạch Ngọc Lan đối diện với ông Dương đều tỏ ra bình tĩnh chính điều này khiến ông thưởng thức và chọn cô là vợ cho cháu trai mình.
Tính tình của Dương Tử Sâm ông là người rõ nhất nếu để một cô bé quá nhút nhát ở bên cạnh sợ là không áp chế được nó.
Ông Dương gọi cô vào lại chưa nói cái gì Bạch Ngọc Lan cũng không gấp, người lớn tuổi thường hay có nhiều tâm tư, lúc nghênh diện ánh mắt của ông cô nhìn ra được vẻ thưởng thức trong đó, cô cũng không biết biểu hiện đó là gì, cô chỉ cố gắng giữ cho mình bình tĩnh nhất có thể.
“Chuyện hôm nay ta đã nghe người làm nói lại, cháu làm rất tốt, ta không hỏi không nói không có nghĩa là không biết mọi chuyện, từ nay hễ là tốt cho Tử Sâm cháu cứ làm nhưng nhất thiết phải làm đúng mực, còn có ta ở đây nhà họ Dương không phải ai cũng có thể làm loạn, còn về phần mẹ chồng cháu…”
Nói đến đây ông Dương có chút âm trầm, ông không phải không biết bà Xuân làm người thế nào, có điều mấy năm nay ông vẫn mắt nhắm mắt mở để bà ta làm chủ Dương gia nhưng không có nghĩa có thể làm gì thì làm.
Bạch Ngọc Lan thấy ông chìm vào suy tư cô cũng không lên tiếng, cô không biết mẹ chồng của cô thế nào nhưng nhìn vào thái độ chiêu nay của bà ấy với mình cô có thể nhận ra bà ấy hoàn toàn không thích cô.
Đợi một lúc lâu ông Dương mới mở miệng: “Đổi với mẹ chồng cháu, cháu có thể giữ hòa khí thì tốt còn không cháu cứ liệu mà làm”
“Vâng, cháu đã biết”
Bạch Ngọc Lan hiểu ý ông Dương, cô thật ra cũng muốn giữ hòa khí không động chạm gì đến người nhà họ Dương nhưng nếu bọn họ tìm cô gây chuyện thì lại là chuyện khác.
Vừa bước chân xuống cầu thang Bạch Ngọc Lan lại gặp Hạ Băng, cô ta nhìn cô bảng ánh mắt đắc ý lại nói: “Phu nhân muốn gặp cô.”
Bạch Ngọc Lan vừa nói chuyện với người lớn nhất trong nhà họ Dương giờ lại phải gặp người lớn thứ hai trong lòng thở dài một hơi, chưa bao giờ cô cảm thấy ngày hôm nay lại dài như vậy.
Cô không nói gì lại theo Hạ Băng vào căn phòng bên phải mình, trong đâu không khỏi suy nghĩ mẹ chồng này muốn gặp cô là vì chuyện gì.
Lại nói tập đoàn Dương thị, mặc dù Dương Tử Hiên đã kêu Cao Kỳ Anh đi về nhưng cô ta vẫn ngồi trong xe chờ hắn, đến tận mười giờ tối mới thấy người đi ra nhưng chưa kịp vui mừng thì lại thấy người phụ nữ đi bên cạnh hắn.
Đã vậy hai người còn song song đi cùng nhau đến xe của Dương Tử Hiên, Cao Kỳ Anh nắm chặt vô lăng, Tổ Thư, người phụ nữ vô liêm sỉ này còn dám câu dẫn Tử Hiên sao? Đợi hai người lên xe Cao Kỳ Anh mới kịp phản ứng mở cửa bước xuống xe nhưng chưa kịp để cô ta đi đến thì chiếc xe đã rời đi.
“Tử Hiên, Tử Hiên.”
Cao Kỳ Anh liên tục gọi nhưng dường như hai người trong chiếc xe đó không ai nghe thấy cô ta gọi.
Chỗ cô ta đứng là khu C mà xe của Dương Tử Hiên lại ở khu A, hai khu cách nhau khá xa Cao Kỳ Anh có đuổi cũng không kịp.
Mà Tố Thư thông qua gương chiếu hậu lại nhìn thấy bóng dáng của Cao Kỳ Anh, cô ta không khỏi nhếch môi một cái.
Đúng lúc này điện thoại của Dương Tử Hiên vang lên, hắn đang lái xe lại không đeo bluetooth không tiện nghe máy.
lại cứ để nó rung..