“Con đó, cơm nước thì ăn chẳng bao nhiêu toàn ăn vặt nên mới bị đau bụng, bác sĩ nói rồi con nên ăn nhiều đồ bổ dưỡng hạn chế ăn mấy thứ đó đi, đúng rồi mẹ cũng đã cất mấy thứ linh tỉnh đó rồi con đừng mong đụng vào”
Bà Lệ có chút nghiêm khắc nói.
“Con biết rồi nhưng mà lâu lâu con thèm ăn một chút cũng không sao đi”
Bạch Ngọc Lan nhìn mẹ mình.
Bà Lệ vẫn nghiêm mặt nói: “Còn phải xem con ăn uống thế nào.”
“Được rồi, con đói bụng mẹ có gì cho con ăn không?”
Bạch Ngọc Lan cũng không kỳ kèo vấn đề này nữa mà xoa bụng hỏi.
“Mẹ có nấu cháo cho con, để mẹ xuống hâm lại rồi mang lên cho con”
Bà Lệ nói xong lại nhanh chóng ra khỏi phòng.
Bạch Ngọc Lan cũng không ngôi lâu trên giường mà vén chăn bước xuống giường rồi đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Xong xuôi không đợi bà Lệ mang cháo lên cô đã tự đi xuống bà Lệ thấy cô lại bảo: “Cháo còn một chút nữa mới sôi, còn chờ một chút có uống cái gì không để mẹ pha cho”
“Không cần đâu ạ, con ra bên ngoài ngôi một lát, xong thì mẹ bảo con”
Trong phòng bếp mùi khói dâu cô cảm thấy có chút buồn nôn nên ra ngoài cho thoáng.
Lúc ngồi xuống sô pha cô tiện tay cầm điều khiển bật tỉ vi xem cho đỡ buồn phiền, tỉ vi vừa bật lên trùng hợp lại trúng kênh chiếu tin tức của Dương thị, thây vậy Bạch Ngọc Lan cũng không chuyển kênh mà yên lặng ngồi xem.
Mặc dù cô không hiểu biết lắm về Dương thị nhưng cũng nên xem nó thế nào, ai ngờ lại nghe thấy Dương Tử Hiên trên màn ảnh nói sẽ bán Dương thị lẫn biệt thự Dương gia.
Chuyện gì xảy ra thế này? Gần nửa tháng cô không ở nhà rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì? Bạch Ngọc Lan lại dõi theo màn hình, có phóng viên hỏi ông Dương ở nơi nào, đồng ý bán biệt thự Dương gia không thì Dương Tử Hiên lại thản nhiên nói, ông đã giao toàn quyền cho hẳn.
Chuyện này là không thể nào, đánh chết cô cũng không tin ông nội sẽ giao tập đoàn cùng nhà cho Dương Tử Hiên.
Thế nhưng hãn lại đưa hợp đồng ra muốn ký kết chuyển nhượng công ty với người đàn ông trung niên bên cạnh.
Bạch Ngọc Lan xem mà nôn nóng trong người, cô muốn biết đã có chuyện gì xảy ra, khổ nỗi cô không có điện thoại để gọi cho bất kỳ ai.
Bí quá Bạch Ngọc Lan lại ra bên ngoài hỏi mượn điện thoại của hai tên vệ sĩ.
“Các anh ai đó có thể cho tôi mượn điện thoại một chút không?”
Hai tên vệ sĩ nhìn nhau một tên nói: “Cô cần điện thoại làm gì”
“Tôi có việc gấp, xin anh đó”
Bạch Ngọc Lan rối rít cả lên, chí ít cô cũng phải gọi được cho ông nội hoặc Trần Vĩnh.
Hai tên vệ sĩ nghe vậy đắn đo đang không biết có nên cho cô mượn hay không thì một giọng nói vang lên: “Dùng điện thoại của tôi đi?”
Bạch Ngọc Lan kinh ngạc nhìn người đàn ông trung niên mỉm cười với mình hỏi: “Ông là ai?”
Hai vệ sĩ nhìn thấy người này thì cúi chào: “Ông chủ”
Người đàn ông trung niên mỉm cười nói: “Như cô nghe đấy tôi là chủ của căn biệt thự này, cô có thể gọi tôi là Finn”
Bạch Ngọc Lan hơi sững sờ lại hỏi: “Vậy còn người đàn ông đeo mặt nạ thì sao?”
“Cậu ấy là cháu của tôi”
Finn trả lời.
Bạch Ngọc Lan nửa tin nửa ngờ nhưng chuyện mượn điện thoại quan trọng hơn nên cô nói: “Nếu ông không phiền thì cho tôi mượn điện thoại một lát”
“Đương nhiên là không phiền rôi”
Finn đưa lấy chiếc điện thoại màu bạc của mình ra bấm vân tay rồi đưa cho cô.
“Này cô bé”
Bạch Ngọc Lan nhận lấy điện thoại ngay lập tức gọi điện cho ông Dương, thế nhưng qua ba lần đều là số máy bận, cô lại gọi sang cho Trần Vĩnh, kết quả cũng tương tự.
Bạch Ngọc Lan lo lắng đến rối tinh rối mù, cô suy nghĩ xem còn có thể gọi cho ai, cuối cùng gọi cho Cao Kỳ Anh.
Lần này thì có người bắt máy, cô thở phào nhẹ nhõm nói: “Kỳ Anh à, là tôi Ngọc Lan đây.”
“Ngọc Lan, là cô sao, cô thế nào rồi, Trần Vĩnh nói cô không sao nhưng tôi vẫn lo lắng cho cô, mọi chuyện ổn cả chứ”.