Dương Tử Sâm nhìn đám phóng viên cùng ban điều hành trong công ty không nói gì nhiều chỉ nói mấy câu ngắn gọn và xúc tích: “Dương thị tồn tại bao nhiêu năm không phải nói sang tên đổi chủ là có thể đổi, quá khứ hiện tại và tương lai Dương thị chỉ thuộc quyền sở hữu của một mình Dương gia, không kẻ nào có thể đoạt đi, tôi mong các người hiểu rõ điều này”
“Còn có mấy tháng này Dương thị không ngừng bị xáo trộn trật tự, tôi muốn trong vòng một tuần trật tự này phải trở lại như cũ, ai về vị trí nấy, nếu không làm được trực tiếp loại bỏ”
Dương Tử Sâm nói đúng hai điều lại để cho Trần Vĩnh tiếp tục thay anh xử lý những vụn vặt còn lại rồi cất bước rời đi, đã đến lúc anh có thể gặp vợ mình rồi.
Ngọc Lan, chờ anh.
Đám phóng viên thấy anh rời đi muốn chặn đường hỏi mấy câu nhưng chưa đến gần đã bị Tiểu Khải ngăn cản.
Trong căn biệt thự Bạch Ngọc Lan nhìn bóng dáng của anh đến chết lặng, bà Lệ bên cạnh cũng không ngoại lệ, nhìn thấy Dương Tử Sâm bà lắp bắp: “Ngọc Lan, kia, kia là…
là con rể phải không, cậu ấy, cậu ấy còn sống”
Bạch Ngọc Lan không nghe thấy lời bà Lệ nói, ánh mắt cô chỉ dõi theo người đàn ông đã khuất khỏi ống kính, thân thể run nhẹ, bàn tay nắm chặt quần áo.
Lúc không thấy bóng dáng kia nửa cô mới bừng tỉnh lại cất bước rời đi, bà Lệ thấy vậy vội kéo cô lại: “Ngọc Lan, con đi đâu?”
“Con đi tìm Tử Sâm”
Bạch Ngọc Lan nhanh chóng nói, nhìn thấy anh cô kích động đến mức muốn chạy ngay đến bên anh.
“Từ từ đã, con bầu bí thế này đi cái gì, ở nhà chờ rồi cậu ấy sẽ trở lại”
Bà Lệ khuyên.
“Con chờ rất lâu rồi con không chờ được nữa rồi”
Bạch Ngọc Lan nói, giờ phút này cô chỉ muốn nhìn thấy anh, không ai ngăn cản được cô.
Mà lúc này ở Dương gia bà Xuân không biết tình hình của công ty, dỗ Lưu Hồng ngủ xong bà ta muốn nghỉ ngơi thì quản gia hốt hoảng chạy tới nói: “Bà chủ, không xong rồi, cảnh sát, cảnh sát đến trước cổng Dương gia muốn gặp bà”
“Cái gì, cảnh sát sao lại đến đây?”
Bà Xuân cũng kinh nghỉ hỏi.
“Tôi, tôi không biết, họ, họ đang vào đây”
Quản gia lau mồ hôi đã chảy đầm đìa, dứt lời thì cảnh sát cũng đã đi đến.
Một viên cảnh sát nhìn bà Xuân nghiêm nghị hỏi: “Có phải bà là Lưu Xuân không?”
“Chính là tôi, các anh làm sao lại xông vào nhà dân như vậy?”
Bà Xuân có chút bực tức nói.
“Chúng tôi có lệnh bắt giam bà vì tội âm mưu sát hại bà Thẩm Anh, đồng thời cấu kết cùng con trai mình mưu hại anh Dương Tử Sâm, mời bà theo chúng tôi về đồn lấy lời khai.”
Viên cảnh sát rành mạch nói.
“Sao, sao lại như thế các anh có bằng chứng gì?”
Bà Xuân hoảng sợ hỏi.
“Bằng chứng đều đã ở đồn, đây là lệnh bắt người mời bà theo chúng tôi, muốn nói gì lê đồn nói”
Viên cảnh sát lấy tờ lệnh bắt người ra trước mặt bà Xuân sau đó ra hiệu cho hai người phía sau mình mang bà ta đi.
“Không, tôi không đi, tôi muốn gọi cho con trai tôi”
Bà Xuân dãy dụa lại lấy điện thoại ra gọi cho Dương Tử Hiên nhưng không liên hệ được.
Viên cảnh sát lại nói: “Dương Tử Hiên sớm đã bị đưa lên đồn bà gọi cũng vô ích thôi.”
“Sao, anh nói sao cơ?”
Bà Xuân phút chốc sững sờ, hai viên cảnh sát kia nhân cơ hội này đưa bà ta đi.
Quản gia nhìn mà kinh sợ, căn bản không thốt lên lời, viên cảnh sát kia lại nhìn ông ta nói: “Mời ông cũng theo tôi lên đồn, theo như chứng cứ chúng tôi nhận được ông cũng dính dáng đến hai vụ mưu hại này.”
“Không, tôi vô can, các anh, các anh phải nghe tôi nói”
Quản gia dãy dụa đương nhiên ông ta cũng không nhận tội.
“Có oan hay không lên đồn thẩm vấn sẽ rõ.”
Viên cảnh sát không nói nhiều hộ tống quản gia cùng đi..