Không biết cậu ta có nghe hay không chỉ thấy cậu ta vẫn tiếp tục thu dọn chén đĩa.
Bạch Ngọc Lan thấy vậy cũng không nói gì lại tìm trong tủ quần áo lấy một chiếc áo sơ mi cùng quần tây rồi vào phòng vệ sinh thay.
Công ty trách nhiệm hữu hạn truyền thông A, văn phòng tổng biên.
Bạch Ngọc Lan đối diện với một người phụ nữ trung niên tầm bốn mươi tuổi, tóc búi cao đeo mắt kính, nghe bà ta nói về bản thảo lần này, tuân trước cô đã nộp xong phần cuối của bản thảo trước nên hôm nay tổng biên lại đưa cho cô một bản thảo mới.
“Ngọc Lan, bản thảo lần này khác với những bản thảo trước, tôi muốn cô phác thảo truyện tranh trinh thám, hơn nữa còn thêm vài yếu tố kinh dị”
“Tổng biên, thể loại trinh thám tôi không có mấy ý tưởng”
Bạch Ngọc Lan nhíu mày nói, trước đến giờ cô cũng chỉ phác họa truyện tranh ngôn tình học đường, chuyển sang trinh thám cũng không phải chỉ vẽ người, bởi vì trong đó còn có nhiều chỉ tiết về các vụ án, cô không am hiếu sợ vẽ không được.
“Không sao tôi sẽ đưa cho cô tài liệu, cô chỉ cần vẽ đúng thần thái nam chính là được”
Tổng biên dường như rất có lòng tin vào cô.
Bạch Ngọc Lan suy nghĩ một chút lại nói: “Chị cho tôi đọc kịch bản trước nếu thấy được tôi mới nhận.”
Cô không dám nhận bừa khi còn chưa chắc chắn, một khi làm cái gì cô phải làm hoàn hảo nếu không cô sẽ cảm thấy không hài lòng.
Tống biên nghe vậy cũng đồng ý, “Được rồi, tôi đưa bản thảo cho cô, cô xem đi tôi đảm bảo cô sẽ làm được.”
Nói rồi tổng đưa tập bản thảo cho cô, Bạch Ngọc Lan xem qua phần giới thiệu nhân vật có miêu tả qua nam chính là người lạnh lùng cao lãnh, âm trầm khó đoán, những mẫu hình tượng nam chính như vậy cô đã từng vẽ qua nhưng có điều nam chính này có một điểm khác chính là tính tình có chút cổ quái, rất dễ kích động.
Đọc đến đây cô lại liên tưởng đến Dương Tử Sâm, có điều anh ta lại có vài phần giống trẻ con còn nam chính trong truyện tuy chưa đọc nhưng xem phần miêu tả cô cảm thấy hẳn là phải chín chắn, thâm sâu dù sao cũng là truyện trinh thám hình tượng nhân vật nam cũng phải được khắc họa cao siêu hơn một
“Cô thấy thế nào?”
Tổng biên thấy cô trầm tư lại lên tiếng hỏi.
“Chỉ mới đọc giới thiệu tôi cũng chưa chắc chắn cho tôi hai ngày đọc kịch bản.”
Bạch Ngọc Lan nói.
“Vậy cô từ từ nghiên cứu đi, nếu được chỉ cần gọi điện cho tôi rồi cô có thể bắt đầu phác họa bản thảo còn nếu không tôi sẽ cho cô một bản thảo khác nhưng tôi vẫn hy vọng cô nhận bản thảo này”
Tổng biên dường như rất đặt niềm tin vào cô..
“Tôi biết rồi, cảm ơn tống biên, vậy tôi xin phép đi trước.”
Bạch Ngọc Lan bàn bạc xong liền muốn đứng dậy.
Tống biên lại đột nhiên giữ cô lại, “Khoan đã Ngọc Lan, tôi nói chuyện với cô một chút có được không?”
“Chị có chuyện gì muốn nói với tôi?”
Bị người níu lại Bạch Ngọc Lan để lại giỏ xách ngồi xuống.
Tổng biên có vẻ ấp úng nhưng cuối cùng vẫn nói: “Ngọc Lan không phải tôi nhiều chuyện nhưng mà mấy ngày trước tôi có xem báo về tập đoàn Dương thị có nhìn thấy cô trong lễ phục cô dâu..”
Nói đến đây tổng biên dừng lại một chút lại nhìn sắc mặt của cô, thấy cô không thay đổi sắc mặt mới nói tiếp: “Cô đã trở thành con dâu nhà họ Dương sao?”
“Đúng vậy.”
Bạch Ngọc Lan gật đầu thừa nhận chuyện này cô muốn giấu cũng không được, báo chí cũng đã ghi lại khuôn mặt của cô.
Tổng biên có hơi bất ngờ khi cô thừa nhận lại không nhịn được hỏi: “Sao cô lại trở thành con dâu nhà họ Dương lại còn gả cho đại thiểu gia tàn tật đó, cô biết không mọi người trong công ty bàn tán rất nhiều về chuyện này, bọn họ nói cô vì tiền mới chịu gả cho anh ta, lại có tin đồn cô là con gái thất lạc của chủ tịch đoàn Bạch thị, có phải vậy không?”
Trước những lời này của tổng biên cô chỉ nhàn nhạt nhìn chị ta hỏi: “Chị cũng nghĩ tôi là vì tiền sao?”
Tống biên lắc đầu thở dài, “Tôi quen biết cô nhiều năm như vậy cũng biết cô là người thế nào, vì bọn họ bàn tán nhiều, hơn nữa cô cũng biết em trai tôi có cảm tình với cô đúng không? Cho nên tôi chỉ muốn hỏi giùm nó chút thôi, cô có thể không trả lời.”
“Tôi không quan tâm người ta nói gì, còn chuyện tôi vì sao gả vào nhà họ Dương tôi không muốn giải thích nhiều, với lại tôi không phải là con gái của chủ tịch Bạch thị.” Bạch Ngọc Lan cười nhạt..