Bạch Ngọc Lan thật nhớ căn phòng nhỏ bé của cô, mặc dù chỉ bằng một góc của căn phòng này nhưng nhìn còn có sức sống hơi nhiều, căn phòng như vậy không trách được người đàn ông kia cũng u ám, cô có nên trang trí lại căn phòng này hay không, ngày nào cũng nhìn một màu đen thế này có ngày cô cũng u ám theo mất.
Có điều muốn thay đổi cũng phải hỏi người đàn ông kia nói thế nào anh ta mới là chủ nhân của căn phòng này.
Bạch Ngọc Lan cảm thấy mệt mỏi cô lại đi thay một bộ đồ bình thường muốn đánh một giấc ngon lành đến chiều.
Trong ngôi nhà nhỏ yên tĩnh phía sau căn biệt thự Dương Tử Sâm nhìn vào bức tường đen nghịt chỉ có một vòng xoáy trước mặt anh lại tự thu mình trong vòng xoáy đó, cứ mãi loay hoay không thoát ra ngoài được muốn đi qua thì bị một sức mạnh vô hình nào đó kéo lại, anh chỉ có thể quanh quẩn xung quanh nó để nó điều khiển.
Dương Tử Sâm tức tối trong lòng ai tay ghì chặt thành xe lăn anh thật muốn đứng bật dậy nhưng lại vô lực đứng lên anh chỉ cần vừa nhấc mình lập tức sẽ té xuống sàn, đã bao lần như vậy rồi anh cũng không nhớ rõ nữa, anh cứ cố thứ thì lại càng thất bại.
Tại sao lại như vậy, tại sao anh không thể đứng lên? Đôi chân vô dụng này anh cần nó để làm gì chứ hả? Dương Tử Sâm không ngừng tự hỏi lòng mình, nếu anh chặt đôi chân này đi không phải nhìn nó nữa liệu có tốt hơn không? Hai tay anh không ngừng đấm lên đùi mình nhưng dù anh có đấm bao nhiêu lần cũng không có cảm giác gì, Dương Tử Sâm vừa đấm vừa la: “Chết tiệt đôi chân này, chết tiệt, AAA”
Giọng hét của anh rất lớn làm rung chuyển cả căn nhà gỗ nhưng Tiểu Khải đứng bên ngoài lại không hề hãn gì, cậu chỉ thở dài trong lòng, dường như đã quen với tình huống này rồi.
Cậu ta chỉ đứng bên ngoài cánh cửa mà không bước vào phòng, cậu ta biết đại thiếu gia chỉ muốn ở một mình.
Bên trong Dương Tử Sâm hét xong thân thể lại run lên từng đợt, anh có hét thế nào đi chăng nữa cũng không thể trút được nỗi bực tức trong lòng.
Lúc này đôi mắt của ánh lại dấy lên vẻ oán hận, nếu anh cẩn thận hơn, nếu anh không chủ quan đề phòng hai người kia thì liệu có phải ngồi xe lăn thế này? Là anh đã coi thường bọn họ cho nên anh mới đáng đời bị họ hãm hại như vậy, cả đời này anh chỉ có thể ngồi trên chiếc xe lăn này nhìn họ cười nhạo vào mặt mình thôi sao? Khóe miệng anh lại hiện lên nụ cười gần, sẽ không có chuyện đó xảy ra.
Bạch Ngọc Lan ngủ đến bốn giờ chiều mới tỉnh dậy, nằm sô pha tuy có êm nhưng lại khó cựa quậy mình mẩy khiến cô có chút mỏi vai, lại xoa bóp mấy cái rồi theo bản năng đi đến mở rèm cửa sổ.
Giờ mới thấy phía sau cửa sổ phòng này lại trống trơn không có cái gì cùng lắm chỉ có mấy chậu cây cảnh héo queo, sao lại kỳ lạ như vậy, lẽ nào người làm vườn quên tưới? Quang cảnh như vậy nhìn có chút kỳ dị, mỗi lần cô toàn thấy Dương Tử Sâm ngồi ở chỗ này cũng không biết anh ta đang nhìn cái gì, lại nói anh ta cũng đâu có mở rèm cửa, năm lần bảy lượt cô toàn thấy anh †a giam mình trong một khoảng không u tối.
Bạch Ngọc Lan trầm tư một chút lại kéo rèm lại đi ra khỏi phòng, cô vừa đi ra khỏi hành lang thì đúng lúc bà Xuân bước xuống cầu thang, trong bà †a ăn vận có chút sang trọng còn đem theo túi xách, nhìn là biết bà ta sắp ra ngoài, cô theo lệ chào hỏi bà ta một tiếng: “Mẹ chồng”
Bà Xuân nhìn cô từ trên xuống dưới một cái, đáy mắt không giấu được khinh chê lại nói: “Cô vào nhà họ Dương được mấy ngày rồi cũng nên học lấy quy củ của Dương gia, lát nữa quan gia sẽ hướng dẫn cô, học xong rồi thì tốt nhất làm cho tốt, chuyện gì nên quản không nên quản cô liệu mà ghi nhớ, biết chưa”
“Vâng, thưa mẹ.”
Bạch Ngọc Lan đáp lời, thực ra cô cũng chẳng quan tâm đến chuyện người nhà họ Dương làm gì, ban đầu vì có liên quan đến Dương Tử Sâm nên cô mới làm gắt với người hầu một chút vậy mà đã khiến bà Xuân khó chịu rồi.
Bà ta thấy bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời của cô hừ nhẹ một tiếng rồi lướt qua cô rời đi.
Đám người hầu trong nhà nhìn thấy bà ta đều cúi người đồng loạt hô to: “Bà chủ”
Dường như bà Xuân rất thích điều này cô có thể nhìn thấy khóe miệng bà ta dương dương đắc ý.
Bạch Ngọc Lan nhún vai một cái cũng chẳng để ý, bà ta thích thế nào thì mặc kệ bà ta cũng không liên quan gì đến cô.
Trái ngược với bà Xuân mọi người nhìn đến cô thì ngoảnh mặt làm ngơ, Bạch Ngọc Lan xuống bếp uống miếng nước lại ra ngoài đi dạo.
Cô lại đi đến chỗ mấy người làm vườn hỏi: “Các người ngày nào cũng chăm sóc vườn sao?”
“Vâng, thưa cô.”
Một người trả lời.
“Vậy mấy cây cảnh phía sau phòng đại thiếu gia sao lại không ai chăm sóc?”
Bạch Ngọc Lan hỏi.
Người kia lại nói: “Cô mới đến không biết bà chủ nói chúng tôi không cần chăm sóc chỗ đó ”
“Tại sao lại như vậy?”
Bạch Ngọc Lan khó hiểu, nguyên khu vườn chỗ nào cũng hoa hoa cỏ cỏ giăng khắp lối vậy mà chỉ có chỗ đó không có gì khiến người ta cảm thấy có chút hoang sơ tiêu điều..