Đợi hai cô người hầu dọn dẹp xong Bạch Ngọc Lan lại bắt đầu công việc của mình, cô lấy bản thảo trong giỏ sách ra đọc, bản thảo này cô chỉ mới đọc được mấy
Lúc đọc thỉnh thoảng cô cũng nhìn qua bên kia xem Dương Tử Sâm như thế nào nhưng hình như anh chỉ ngồi im lặng một chỗ và không có động tĩnh gì, cô đã nhìn anh như thế rất này rất nhiều lân rồi nhưng hôm nay nhìn anh không hiểu sao cô bỗng cảm thấy tâm tình không yên đọc bản thảo cũng không chú tâm, lòng nao nao mất tập trung.
Từ ngày cô vào nhà họ Dương chưa lúc nào nói chuyện với Dương Tử Sâm, thứ nhất anh không muốn người đến gần mình thứ hai suy nghĩ của cô chỉ muốn làm một người vợ đúng nghĩa chăm sóc anh qua từng ngày mà thôi chưa bao giờ muốn đụng chạm đến thế giới của anh nhưng hôm nay không biết làm sao cô lại có chút tò mò.
Cô nhận thấy bản thân có chút cảm thông với người đàn ông kia, cô nhìn ra được sự cô đơn đằng sau tấm lưng rộng lớn của anh, còn có đôi mắt không cam tâm của anh nữa, đường đường là một tổng tài cao cao tại thượng được mọi người tôn kính bây giờ lại thành một kẻ không ai biết đến, lại còn bị tàn phế hai chân quả thật đối với anh mà nói không cam tâm cũng là điều dễ hiểu.
Lúc Dương Tử Hiên nói câu “Anh chỉ cần làm một đại thiếu gia ở trong nhà hưởng phúc là được”
cô thấy Dương Tử Sâm đã không thể kiềm chế được bản thân, nói như vậy khác nào nói anh bây giờ chỉ là một kẻ vô dụng.
Nhìn bộ dạng lúc này của anh cô lại nhìn thấy bản thân mình của quá khứ, bất lực, không là được gì, khi đó cô cũng vậy thật sự rất cô đơn và lạc lõng, thậm chí mất cả phương hướng.
.
Chính chủ, ????ủ bạn đọc chung { T????uMT???????? Y????N.VN }
Dường như tâm hồn của hai người có chung nỗi niềm.
Bạch Ngọc Lan đứng dậy không biết đi đến vách ngăn bên kia từ lúc nào, cô có chút lưỡng lự không biết có nên gọi anh ta hay không, lại dừng bước đứng dựa vào vách ngăn cứ thế nhìn anh.
Hai con người hai suy nghĩ khác nhau, anh chìm đắm trong thế giới cô độc của mình.
Cô thì muốn bước đến phía anh nhưng dường như có một bức tường vô tình nào đó ngăn cách giữa hai người.
Hôm nay là hạn chót để Bạch Ngọc Lan trả lời cho tổng biên nhưng cô chỉ mới đọc được có một nửa cuốn bản thảo, có điều nhiêu đó cũng đủ để cô hình dung nhân vật và hoàn cảnh mình phải phác họa.
Nhưng mà cô vẫn chưa phác họa được hình tượng nhân vật nam chính đây mới là điều nan giải bây giờ với cô.
Bạch Ngọc Lan ngồi vào bàn làm việc cô bắt đầu suy nghĩ để phác họa hình tượng nhân vật nam chính, đúng lúc này cô chợt nghĩ đến Dương Tử Sâm.
Hình dáng và thần thái của anh giống đến 90% hình ảnh của nam chính mà cô muốn phác họa.
Bạch Ngọc Lan bắt đầu đặt bút xuống phác họa khuôn mặt của Dương Tử Sâm đặc biệt là đôi mắt của anh cô cảm thấy chỉ có đôi mắt này mới phù hợp.
Năm phút sau cô đã phác họa ra hình mẫu nam chính lý tưởng, càng nhìn càng vô cùng hài lòng cô liền lấy điện thoại ra gọi cho tổng biên nhận lời đồng ý vẽ bản phác thảo này.
Tổng biên mừng rỡ lại gia hạn cho cô thời gian hoàn thành bản thảo, vì là truyện dài kỳ nên cô được ưu ái thời gian một tuần nộp hai Chương.
Bạch Ngọc Lan lại chìm đắm trong thế giới vẽ vời của mình, một khi đã phác họa được nhân vật cô liên bắt tay vào vẽ từng phân cảnh, bàn tay cô cầm bút vẽ lưu loát, thành thục, chỉ một buổi chiều đã vẽ xong một Chương.
Lúc này cô mới dừng bút vươn vai một cái, khi nhìn vào đồng hồ thì đã năm giờ chiều vừa bước ra khỏi phòng thì quản gia đi tới nói: “Đại thiếu phu nhân, ăn bữa tối xong ông chủ có điều muốn nói, phiên cô bảy rưỡi tối đến thư phòng của ông chủ một chuyến”
“Được, tôi đã biết.”
Bạch Ngọc Lan cũng không suy nghĩ nhiều ông Dương muốn gặp mình làm cái gì.
“Còn nữa, ông chủ cũng muốn đại thiếu gia đến, mong cô có thế truyền lời và cùng cậu ấy đến”
Nghe vậy Bạch Ngọc Lan khẽ nhíu mày, “Anh ấy sao, tôi không chắc nhưng tôi sẽ cố gắng đưa anh ấy đến”
Quản gia lại cười nói: “Ông chủ là muốn cô nhất định phải đưa được cậu chủ đến, chuyện ông ấy nói vô cùng quan trọng không thể thiếu mặt cậu ấy được”
Đúng là làm khó cô mà, có điều ông Dương đã nói vậy xem ra cô phải tìm cách đưa người đàn ông kia đến rồi.
Quản gia thấy vẻ mặt khó nhằn của cô không nói thêm gì nữa nhìn cô một cái rồi mới rời đi.
Không hiểu sao cô cảm thấy ánh mắt của ông ta có chút quỷ dị, từ nhỏ cô đã vô cùng mẫn cảm với ánh nhìn của mọi người nên người ta nhìn cô thế nào Bạch Ngọc Lan đều có thể nhận ra.
Bình thường cô sẽ không để tâm ánh mắt của người khác nhưng riêng quản gia lại khiến cô chau mày suy nghĩ, người nhà họ Dương đều nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ như nhau, có ánh mắt khinh bỉ có ánh mắt sợ hãi thậm chí cũng có ánh thương hại nhưng ánh mắt của quản gia lại có chút âm hiểm xảo trá..