Bạch Ngọc Lan đang khỏa thân lại bị anh nhìn tới, cô không khỏi tá hỏa ngồi thụp xuống tránh đi ánh mắt của anh.
“Anh, sao anh lại quay lại chứ, mau, mau nhìn ra chỗ khác.”
Chưa bao giờ Bạch Ngọc Lan cảm thấy lúng túng như bây giờ, cô cảm nhận được cả người nóng bừng cả lên.
Dương Tử Sâm chỉ nhìn thoáng qua cô một cái lại rồi quay đầu lại, anh cũng không hứng thú với cô.
“Còn không mau mặc quần áo vào.”
Giọng nói của anh có chút thâm trâm.
Nghe vậy Bạch Ngọc Lan mới ngẩng đầu lên nhìn anh, thấy anh đã quay lưng lại với mình mới lật đật lấy khăn chạy lại vào nhà tắm.
“Rầm”
Cánh cửa được đóng thật mạnh, phía sau cánh cửa Bạch Ngọc Lan thở hổn hển.
Dương Tử Sâm cảm thấy hơi ôn liên nhíu mày lại, lúc này mới mở miệng kêu người bên ngoài vào.
Tiểu Khải nghe được người bên trong cho phép mới dám mở cửa bước vào, trên tay cậu ta cầm một xấp tài liệu.
“Thiếu gia, đã điều tra ra được, cậu xem”
Tiểu Khải đưa tài liệu cho Dương Tử Sâm, anh đưa tay tiếp lấy nhưng chưa xem chỉ thâm trầm nhìn tài liệu trong tay.
Anh có chút do dự lại không biết mình do dự cái gì, lẽ nào anh sợ biết sự thật, sợ biết mục đích của người phụ nữ kia? Dương Tử Sâm nắm chặt tài liệu lần đầu tiên anh lại do dự đối diện với một việc như vậy, đây không phải là phong cách của anh.
Điều này khiến anh không khỏi tức giận bản thân mình, có cái gì mà không thể xem, người phụ nữ kia có mục đích gì anh cũng đã dự liệu trong lòng rồi không phải sao.
Nghĩ vậy ngón tay thon dài của anh muốn lật tài liệu ra xem thì đúng lúc này cửa phòng tắm mở ra, ngón tay của Dương Tử Sâm khẽ dừng lại giữa không trung.
“Cậu ra ngoài trước đi”
Anh ra lệnh cho Tiểu Khải.
Cậu ta nhanh chóng bước ra, Bạch Ngọc Lan nhìn anh lại có chút lúng túng.
Cô chưa gặp trường hợp xấu hổ lúc nãy bao giờ hôm nay gặp phải làm cô một phen ngượng ngùng lại nói: “Em xuống bếp nấu ăn”
Trong phòng chỉ còn lại một mình Dương Tử Sâm, lúc nãy anh xém chút nữa đã xem tài liệu rôi.
Nhưng khi thấy Bạch Ngọc Lan bước từ phòng tằm ra anh lại không muốn xem nữa liền để tài liệu qua một bên.
Mặc kệ người phụ nữ kia có mục đích gì anh chỉ cần không cho cô tiếp cận mình không phải là được rồi sao? Dương Tử Sâm nghĩ vậy nên anh liên không xem tài liệu nữa.
Ở phòng bếp Bạch Ngọc Lan nấu ăn lại có chút không tập trung, trong đầu cô luôn hiện ra đôi mắt Dương Tử Sâm nhìn mình, anh rốt cuộc đã thấy cái gì rồi? Cô khỏa thân như vậy có phải đã thấy hết rồi hay không? Trời ơi, thật là xấu hổ mà, sao cô có thể bất cẩn quên khăn tắm để rơi vào trường hợp xấu hổ như vậy chứ, cô làm sao nhìn anh đây? “Đại thiếu phu nhân, canh sôi rồi”
Thím Quyên nhìn nồi canh cô nấu sôi sùng sục liền lên tiếng nhắc nhở.
“Ô, tôi biết rồi, cảm ơn thím”
Lúc này Bạch Ngọc Lan mới để ý đến nồi canh của mình, cô thoát khỏi suy nghĩ tập trung nấu canh, mặc kệ anh có nhìn thấy hay không, anh là chồng cô mà nhìn có làm sao, bọn họ chỉ là chưa làm chuyện đó thôi.
Bạch Ngọc Lan nghĩ như vậy mới không cảm thấy xấu hổ nữa.
Rất nhanh cô đã nấu xong canh chua, nồi cá kho tộ cũng đã chín, cô lấy hai ba khoanh cá ra đĩa, lại múc một chén canh chua cùng thêm một đĩa thịt kho tàu, sau đó bới một tô cơm to đặt lên khay.
Trước khi đi lại nói: “Còn canh chua và cá kho nếu thím muốn ăn thì cứ ăn nhé”
Vốn dĩ cô cũng nấu cho ông Dương nhưng thím Quyên lại nói tuần này ông ăn chay nên không lấy phần ông.
Đợi cô đi rồi Tiểu Hà lại bĩu môi nói: “Ai thèm ăn đồ của cô ta nấu, khẳng định chẳng ngon lành gì”
“Tôi thấy cô ấy nấu cũng hấp dẫn, ăn thử xem sao”
Một cô hầu liên múc một chén canh chua nếm thử, “Ưm, đúng là hương vị này rôi, hương vị mà mẹ tôi thường nấu.
.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Cùng Thần Linh Yêu Đương Qua Mạng Trong Trò Chơi Trốn Thoát
2.
Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm (Tình Yêu Xa Lạ)
3.
Ngoảnh Đầu Nhìn Lại Yêu Ngươi
4.
Vì Hận Cũng Vì Yêu
=====================================
Tôi có nấu mãi cũng không ra.”
Cô hầu kia vừa nói lại vừa ăn liên tục.
“Có ngon đến vậy sao?”
Tiểu Hà dường như không tin cũng bon chen múc một chén nếm thử.”Thế nào, ngon đúng không?”.