Tập đoàn Dương thị, văn phòng tổng giám đốc.
Cao Ly cầm bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần có dấu mộc của mình, hai tay run rẩy không dám tin.
“Chuyện này, chuyện này sao có thể, dấu mộc này, dấu mộc này ở đâu mà ra, cậu, cậu làm sao có được?”
Dương Tử Hiên nhìn bộ dạng kích động của ông ta nở nụ cười hài lòng, lại như có như không nói: “Cái này sao, là vật đính ước của Kỳ Anh đưa cho tôi.”
“Kỳ Anh?”
Giọng nói của Cao Ly phút chốc vút cao, sau đó liên tiếp lắc đầu, “Không, con bé sao có thể, có thể làm ra chuyện này.”
“Giám đốc Cao, đã có con dấu này rồi thì mười phần trăm cổ phần trong tay ông coi như thuộc về tôi, có điều vì ông là ông nội vợ tương lai của tôi nên chức giám đốc điều hành này ông cứ tiếp tục ngồi đi”
Dương Tử Hiên dương dương tự đắc nói.
“Cậu, cậu nói vậy là có ý gì, ai là vợ của cậu?”
Cao Ly cứ nghĩ ông ta đã nghe nhầm hai lỗ tai ong ong cả lên chưa tiếp thu được chuyện kia lại phải tiếp thu chuyện kinh thiên động địa này.
“Tôi và Cao Kỳ Anh đã đăng ký kết hôn rồi, ông nói tôi có phải là con rể của ông không?”
Nói rồi Dương Tử Hiên lại lấy ra một tờ giấy màu đỏ ghi mấy chữ đỏ chói “giấy chứng nhận kết hôn”
“Cậu, cậu, cậu”
Cao Ly run rẩy chỉ tay vào mặt Dương Tử Hiên, điều này chứng tỏ ông đang rất sốc.
“Chuyện này, cậu, có phải cậu dụ dỗ con bé làm ra mấy loại chuyện này hay không?”
Cháu gái của ông khẳng định không thể tự ý làm ra loại chuyện thế này, nhất định là cậu ta, cậu ta đã dụ dỗ con bé.
Cao Ly thà tin như vậy còn hơn tin cháu gái mình làm ra loại chuyện này.
“Là cô ấy chủ động đưa tới tôi cũng chưa từng nói cô ấy làm vậy”
Dương Tử Hiên cười nhạt nói, người phụ nữ kia cũng không phải vừa, bắt hắn đăng ký kết hôn mới đồng ý đưa bản hợp đồng này cho hắn, không còn cách nào khác hắn đành phải ký vào tờ giấy chứng nhận kết hôn này, có điều hắn cũng có ý định kết hôn với cô ta để chọc tức Dương Tử Sâm nên chuyện này cũng chỉ là chuyện nhỏ.
“Không, không phải như thế, Dương Tử Hiên, cậu là đồ hèn hạ, bất tài, chỉ biết lợi dụng cháu gái ta thôi sao?”
Bị mắng là bất tài thần sắc của Dương Tử Hiên ngưng đọng lạnh giọng nói: “Cháu gái của ông nằng nặc muốn gả cho tôi ông nói xem tôi còn cách nào? Nếu không ông thử hỏi cháu gái của ông xem, nếu cô ấy không muốn kết hôn với tôi thì tôi sẽ xé tờ giấy màu hồng này, ông thấy sao?”
Cao Ly câm nín không nói được gì trong lòng một bụng tức giận nhưng không thể trút ra, bởi vì ông biết đứa cháu gái ngu ngốc kia của ông một lòng muốn gả cho Dương Tử Hiên nếu không cũng sẽ không giúp cậu ta lấy con dấu rồi đăng ký kết hôn với cậu ta.
Thấy lão già trước mặt bần thần Dương Tử Hiên nhếch môi nói: “Chuyện đã được định đoạt rồi ông nên chấp nhận đi thôi.”
“Dương Tử Hiên cậu nghĩ lấy được cổ phần của tôi rồi sẽ có thể làm chủ Dương thị sao, cậu nên nhớ cậu chỉ có mười phần trăm cổ phần thêm của tôi nữa cũng chỉ được hai mươi phần trăm, còn lại Dương Tử Sâm đang nắm giữ ba mươi phần trăm, ông Dương cũng đồng dạng như vậy, nếu như ông Dương không chuyển nhượng cho cậu thì cậu cũng đừng mong đứng đầu Dương thị, chưa kể hai mươi phần trăm còn lại nằm trong tay lão Trần và lão Lý, bọn họ nhất định cũng sẽ không chuyển nhượng cho cậu”
Tức giận đi qua Cao Ly bình tĩnh phân tích, không ngừng chọc khóe Dương Tử Hiên.
Vì những lời nói của Cao Ly sắc mặt của Dương Tử Hiên trở nên âm trầm đáng sợ nhưng rất nhanh sau đó lại nói: “Chuyện này không cần ông phải lo, dù sao trước mắt tôi cũng đã có hai mươi phần trăm cổ phần không phải sao?”
“Cậu..”
Nhắc đến chuyện cổ phần của mình bị cháu gái bán đi một bụng tức giận của Cao Ly lại sôi sùng sục, nhưng trong trường hợp này ông ta cũng không thể làm gì hẳn chỉ có thể đùng đùng rời khỏi văn phòng tổng giám đốc.
Về đến nhà Cao Ly liên tìm cháu gái yêu quý của mình nói chuyện thế nhưng điều làm ông ta tức giận là đứa cháu này không những không biết sai lại còn rất vui vẻ khi được kết hôn với Dương Tử Hiên khiến ông ta xém chút tăng xông.
Những chuyện này ông Dương hoàn toàn không hề hay biết, thứ năm hàng tuần ông thường hay lên biệt thự trên núi một lần, hôm nay cũng không ngoại lệ, thế nhưng có điều khác biệt là ông lại muốn đưa Bạch Ngọc Lan và Dương Tử Sâm cùng đi.
Với mấy biệt thự trên núi cô cũng rất hứng thú muốn đi xem nhưng vấn đề là Dương Tử Sâm, anh hình như không muốn đi đâu thì phải, cô lại phải khuyến mãi anh mới chịu đi.
Lúc này bọn họ đang có mặt tại một biệt thự khá cổ kính được thiết kế vô cùng đặc biệt xung quanh được bao quanh toàn là cây cối, vừa mới đến Bạch Ngọc Lan đã ngửi thấy mùi tươi mát của cây cỏ, cô lại nhìn sang người đàn ông bên canh, anh dường như có vẻ không thích thú lắm, đôi lông mày liên tục nhíu chặt..