Mười một giờ đêm có một chiếc xe chạy với tốc độ kinh hoàng đi thẳng đến biệt thự trên núi, cửa xe mở ra bước xuống là một người phụ nữ mang theo một cái hộp y tế.
Tiểu Khải nhìn thấy cô ta vội vàng ra đón, “Bác sĩ Phương, cô đến rồi”
“Ừm, Dương Tử Sâm lại xảy ra chuyện gì sao?”
Lê Phương nhíu mày hỏi, cô vừa kết thúc ca trực ở bệnh viện muốn về nghỉ ngơi lại nhận được điện thoại của ông Dương, không còn cách nào liên hấp tấp chạy tới đây, trong đầu cô chỉ cho rằng người xảy ra chuyện là Dương Tử Sâm.
Thế nhưng Tiểu Khải lại nói: “Là đại thiếu phu nhân”
“Hả?”
Lê Phương có chút bất ngờ, lại đi theo Tiểu Khải vào trong phòng.
Bên trong có ông Dương, người đàn ông ngồi xe lăn cùng một người phụ nữ nằm trên giường, thấy cảnh tượng này cô cảm thấy có chút quái quái lại chào hỏi ông Dương trước.
Ông ấy lại phất tay bảo: “Mau xem cho cháu dâu ta đi”
Nghe vậy Lê Phương tiến lại chiếc giường, nhìn thoáng quan người phụ nữ trên giường bệnh ánh mắt của cô ta không tránh khỏi kinh ngạc, động tác khựng lại vẫn chưa bắt đầu khám chữa.
Dương Tử Sâm thấy cô ta lề mề giọng nói có chút sốt ruột mà chính anh cũng không nhận ra, “Mau xem cho cô ấy”
Giọng nói thâm trầm phát ra phía sau khiển Lê Phương tỉnh táo lại, cô nhìn về phía Dương Tử Sâm một cái, thấy anh vẫn lạnh nhạt như cũ nhưng đôi mắt lại luôn nhìn người trên giường tâm tình có chút phức tạp lại nói: “Tôi phải biết cô ấy bị cái gì”
“Cô ấy bị đập đầu vào cột, sau đó ngất xỉu”
Dương Tử Sâm theo đúng sự tình trả lời, điều này khiến cả ông Dương và Lê Phương sũng sốt.
Nhưng rất nhanh Lê Phương cũng kịp phản ứng thăm khám cho Bạch Ngọc Lan, cô kiểm tra tỉ mỉ phần đầu thấy không có máu chảy mới bắt đầu lấy ống tai ra tiếp tục kiểm tra.
Qua một hồi lâu mới bỏ ống tai nghe ra nói: “Cô ấy không có gì bất thường nhưng do bị thương phần đầu mà tôi lại không có dụng cụ kiểm tra nên vẫn đưa đến bệnh viện là tốt nhất, tôi sợ não của cô ấy sẽ xảy ra vấn đề”
Lê Phương vừa dứt lời Dương Tử Sâm liên ra lệnh: “Tiểu Khải đi chuẩn bị xe”
Anh có chút gấp gáp, không hiểu sao trong lòng anh không muốn người phụ nữ xảy ra bất cứ chuyện gì, thấy cô nhắm tịt hai mắt anh thậm chí trở nên sợ hãi, cả người cũng căng thẳng theo.
Lê Phương một lần nữa ngạc nhiên trước phản ứng của anh, theo như cô biết người đàn ông này từ khi bị tật có bao giờ quan tâm đến ai, ngay cả chính bản thân mình anh ta cũng dày vò thế mà giờ lại sốt sắng vì một cô gái sao, thật là hiếm có.
Cô lại liếc nhìn người phụ nữ trên giường, trong ánh mắt lộ ra chút ý cười, không ngờ sau bốn năm cô lại có thể gặp lại bạn cũ ở đây.
Một lát sau Tiểu Khải chạy vào báo: “Đại thiếu gia, xe đã chuẩn bị xong”
“Ừm, đưa cô ấy đi”
Dương Tử Sâm lại giao phó nhưng tâm tư lại có chút không vui, anh không muốn người đàn ông khác đụng vào cô nhưng anh lại vô dụng không thể làm gì, chỉ có thể ngồi im nhìn người khác ôm cô đi, lúc nãy cũng vậy bây giờ cũng vậy.
Tiểu Khải đi đến bên giường đang tính ôm Bạch Ngọc Lan lên thì cô bất thình lình mở hai mắt ra làm Tiểu Khải sợ hãi thụt lùi ra sau.
“Thiếu, thiếu phu nhân tỉnh rồi”
Cậu ta lắp bắp nói.
Lê Phương ở ngay cạnh đó nên có thể nhìn thấy, cô đang định xem lại cho Bạch Ngọc Lan thì lại bị một cánh tay hất ra, “Tránh ra”
Người đàn ông này có cầm hung dữ như vậy không? Lê Phương trong lòng thầm măng, lại hứng thú nhìn biểu hiện của anh.
Dương Tử Sâm nhìn người con gái trên giường, vội hỏi: “Cô không sao chứ?”
“Em bị làm sao vậy?”
Bạch Ngọc Lan cảm thấy đầu đau nhói lại chẳng nhớ ra được cái gì.
“Cô bị đụng vào cột.”
Lúc nói ra câu này anh giọng nói của anh có chút khàn khàn.
“Đụng cột sao? Sao em không nhớ cái gì”
Bạch Ngọc Lan tiếp tục nhăn mày muốn nhớ ra cái gì đó..