“Tử Hiên, chân anh không sao chứ, có cần đến bệnh viện hay không, người phụ nữ kia thật là quá đáng lại dám đá anh”
Lúc này Cao Kỳ Anh mới tức giận chửi Bạch Ngọc Lan.
“Chuyện gì, chuyện gì mà Tử Hiên phải vào bệnh viện”
Đúng lúc này một giọng nói hốt hoảng vang lên.
Bà Xuân từ bên ngoài mới về, vừa vào trong nhà chưa đi được mấy bước lại nghe Cao Kỳ Anh nói bà ta không nhịn được đi đến bên ghế salon hỏi.
“Mẹ về rồi sao, con sao cả, mẹ đừng lo lắng”
Mặc dù còn nhói nhói nhưng hắn cũng không thể nói với mẹ mình bị phụ nữ đá, như vậy cũng thật là nhục nhã, thế nhưng Cao Kỳ Anh không hiểu hắn lại nhanh mồm nhanh miệng nói: “Sao lại không có việc gì, anh bị đá đau như vậy còn…”
“Kỳ Anh, im miệng, em đừng nói nữa, anh đã bảo không sao thì không sao, em đừng có nhiều lời”
Dương Tử Hiên lạnh giọng cắt ngang lời cô ta, ánh mắt cũng tỏ ý cảnh cáo.
Thế này Cao Kỳ Anh cũng không dám nhiều lời, cô ta cúi gằm mặt xuống một bộ dạng ủy khuất, cô ta cũng chỉ lo lắng cho Tử Hiên thôi vậy mà hắn lại quát cô.
Bà Xuân thấy sự việc có chút không đúng, bà ta nhíu chặt lông mày gặng hỏi: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tử Hiên, mẹ là mẹ của con đấy còn con muốn giấu mẹ sao?”
Dương Tử Hiên vẫn không lên tiếng giải thích, bà Xuân chỉ có thể nhìn người còn lại, “Kỳ Anh, Tử Hiên bị làm Sao con mau nói cho cô nghe, con cũng sắp là con dâu của cô rồi lẽ nào con cũng muốn giấu cô?”
Trong lúc nhất thời Cao Kỳ Anh bị kẹp giữa hai người, nghe lời người này không được, nghe lời người kia cũng không xong, một bên là chồng một bên là mẹ chồng tương lai, cô ta khó xử vô cùng, môi mím chặt vào nhau không dám thốt ra một chữ.
“Hừ, Kỳ Anh, con không xem cô là mẹ chồng phải không?”
Bà Xuân không nghe cô ta trả lời có chút không vui.
Điều này khiến Cao Kỳ Anh hoảng hốt vội vàng xua tay.
“Không phải, con không phải, chỉ là Tử Hiên anh ấy…”
Nói giữa chừng cô ta lại liếc mắt nhìn người đàn ông trước mặt, Dương Tử Hiên vẫn một bộ dạng lạnh lùng như vậy là Cao Kỳ Anh càng thêm khó khăn hơn.
“Thôi được rồi, cô đã không nói vậy thì không cân nói, Tử Hiên, con nghĩ không nói thì mẹ không biết sao? Mẹ cho con một cơ hội cuối cùng, nói hay không?”
Âm lượng của bà Xuân chợt cao vút.
“Con nói, cô đừng làm khó anh Hiên.”
Cao Kỳ Anh đột nhiên lên tiếng.
“Kỳ Anh, em dám nói”
Dương Tử Hiên chợt giận dữ quát, Cao Kỳ Anh giật mình rụt cổ.
Bà Xuân cũng không nhịn được sẵng giọng nói: “Vì sao con không cho Kỳ Anh nói?”
“Kỳ Anh, con nói đi”
Bà Xuân gắt gao nhìn Cao Kỳ Anh, không cho cô ta tránh né.
Cao Kỳ Anh hít sâu một hơi, bỏ qua ánh mắt lạnh lùng của Dương Tử Hiên mở miệng giãi bày mọi việc cho bà Xuân, không sót một tình tiết nào, giọng nói còn uất ức thay Dương Tử Hiên.
Bà Xuân càng nghe gân xanh càng nổi đầy trán, không nhịn được ném giỏ xách xuống bàn, “Cái con nhỏ đáng chết này, nó vậy mà dám đá Tử Hiên sao, nó là cái thá gì chứ, không thể để nó tác quái như vậy mẹ phải đi cho nó một bài học.”
Dứt lời bà Xuân liền đi đến phòng của Dương Tử Sâm gõ cửa, “Bạch Ngọc Lan cô ra đây cho tôi, Bạch Ngọc Lan”
Bà ta vừa gọi vừa gõ cửa đã làm kinh động đến hai người ở bên trong, Bạch Ngọc Lan muốn rời khỏi ngực của Dương Tử Sâm lại bị anh giữ lại.
“Đừng động, để tôi ôm thêm lát nữa”
“Bên ngoài có người gõ cửa anh để em ra xem thế nào, ồn ào như vậy sẽ ảnh hưởng đến anh”
Bạch Ngọc Lan dịu giọng nói, nghe tiếng gọi bên ngoài cô cũng đoán ra được là ai, không ai khác chính là bà Xuân, dù bà ta không phải là mẹ ruột của Dương Tử Sâm nhưng thân phận của cô vẫn là con dâu của bà ta, không thể không ra ngoài gặp người, có chuyện gì đi nữa cũng không thể để bà ta cứ gõ ầm ï như vậy.
Có điều Dương Tử Sâm lại không cho cô đi, anh ghì chặt cô vào lòng không để ý nói: “Kệ bà ta”
Hiển nhiên anh cũng nghe ra người bên ngoài là ai, nếu anh đã nói như vậy cô cũng không cân quan tâm, chuyện đâu còn có đó cô chỉ là không thích tiếng ồn thôi..