An Đào Đào khẽ mấp máy đôi môi, theo bản năng xích lại gần phía cửa sổ.
"Đàm phán không thành công. " Sau một lúc lâu, Lục Sóc mới hé miệng, trong tiếng nói khàn khàn còn chứa đựng một chút không thoải mái.
Thấy anh mở miệng, An Đào Đào có chút ngạc nhiên, nhưng khi cô nghe anh nói đàm phán không có thành công lại càng ngạc nhiên hơn nữa, ngày đầu tiên anh đã đi rồi, chẳng lẽ không có thành công?
Hay nói cách khác là bởi vì chuyện của anh nên bị chậm trễ?
An Đào Đào miên man suy nghĩ một lát, không nhịn được lại quay sang nhìn Lục Sóc vài lần, phát hiện sau khi anh nói xong những lời này thì không có ý định muốn nói thêm gì nữa, mà của phán đoán của cô cũng nhất định sẽ không được kiểm chứng.
Cô nhún vai, tiếp tục dựa vào cửa sổ, cả người
ỉu xìu, cũng đặc biệt im lặng.
Lục Sóc nhìn xem cô vài lần, ánh mắt đen sâu hút chứa đựng một điều gì đó không thể nói Mười mấy tiếng đồng hồ sau, An Đào Đào và Lục Sóc về đến biệt thự. Cách nhau mới mấy ngày, lại gặp phải sự kiện đổ máu ở nước S, khi An Đào 'Đào nhìn thấy căn biệt thự trước mặt thì cô cảm thấy trong lòng hơi có chút hoảng hốt, cô còn tưởng rằng chính mình sẽ không về được nữa cơ.
Cho dù trong biệt thự này có một đại ma vương Lục, cũng còn tốt hơn chết ở vùng thôn quê hoang vu ở nước ngoài.
An Đào Đào có chút xúc động, cho đến khi chú. chó Becgie chạy tới thì trong lòng cô lại càng xúc động hơn, cô cúi người ôm chú chó Becgie vào lòng, đầu cô cúi gằm xuống bộ lông của nó dụi dụi một chút.
Thật tốt, đã quay về rồi!
Má Trần biết bọn họ sẽ trở về, đã chuẩn bị đổ. ăn xong xuôi từ sớm, bà ấy còn lo lắng họ ăn không quen đồ ăn ở nước ngoài sẽ đói bụng, cho niên mang hết bản lĩnh giữ nhà ra, chuẩn bị thiệt nhiều thiệt nhiều món ăn quê nhà sở trường của. bà ấy.
Nhìn thấy một bàn đồ ăn đầy ắp, còn có má Trần đang đứng tươi cười ở bên cạnh, An Đào Đào. cảm thấy hết sức ấm lòng, cô cười, nói: "Má Trần, bà đã trổ hết tài năng ra đúng không, đồ ăn thật phong phú nha."
"Tôi sợ mọi người ăn không quen đồ ăn ở nước ngoài sẽ đói bụng." Má Trần nở nụ cười, xới cơm cho bọn họ.
An Đào Đào giúp Lục Sóc kéo ghế ra, thuận. miệng nói: "Cám ơn má Trần, đồ ăn bên ngoài đúng là ăn không quen, vẫn là má Trần nấu ngon nhất."
Má Trần cười cười, không nói thêm gì nữa.
An Đào Đào phát hiện trên bàn có thật nhiều món ăn mặn, lại còn nhiều đầu, Lục Sóc đang bị bệnh nên không thể ăn đồ ăn nhiều đầu mỡ được, cô tự chủ trương đặt những món chay đến trước. mặt Lục Sóc, nói: "Cửu Gia, anh nên ăn chay, thức ăn mặn nhiều dầu mỡ không thích hợp với anh."
Lục Sóc nhìn mấy món chay trước mặt chằm chằm, đồ ăn không thịt không đầu thật là khó nuốt.
''Em khẳng định như vậy?" Anh mím môi, vẻ mặt bất mãn.
An Đào Đào chỉ chỉ vào anh, lại chỉ chỉ vào chính mình rồi nói: "Hiện tại anh đang bị thương mà em là bác sĩ, về phương điện ăn uống anh phải nghe lời em, như vậy anh mới có thể khôi phục đến mức tốt nhất."
Lục Sóc hừ một cái: "Em thật can đảm."
Suýt chút nữa An Đào Đào đã bỏ cuộc, cô nhắm mắt làm ngơ: "Em chỉ là suy nghĩ cho sức khỏe của Cửu Gia mà thôi, hơn nữa chúng ta đã trải qua đồng sinh cộng tử cùng nhau, anh có thể tốt với em thêm một chút hay không? Không có việc gì thì làm ơn đừng làm em sợ?"
"Tôi không tốt với em à?" Lục Sóc nhướng. mày, giọng nói trầm xuống.
An Đào Đào mím môi, tức đến xù lông.
Thấy cô im lặng không nói, Lục Sóc mới chậm rãi tới gần: "Hử?"
An Đào Đào không an tâm giấy dụa đứng lên, nhỏ giọng, nói: "Anh đã bóp cổ em, lại còn dùng sức mạnh ép buộc em..."
"Ép buộc em?" Lục Sóc liếm khóe môi, dường như trong con ngươi u ám chứa đựng một chút quyến rũ, còn lộ ra một chút nguy hiểm trong. đó.
An Đào Đào sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn. đỏ bừng, thật lâu sau cũng chưa thốt ra được một. câu nào, nếu biết sớm cô đã không nói những lời này, đúng thật là tìm đường chết mà.
'Trong lúc không khí ở phòng khách càng ngày càng trở nên khác lạ, cuối cùng Lục Sóc cũng hé miệng, trong giọng nói khàn khàn mang theo một chút ý niệm làm cho người ta không thể nào hiểu được, còn có một sự cuồng nhiệt mơ hồ ẩn chứa trong đó nữa.
"Được, tôi sẽ đối xử với em thật tốt."
An Đào Đào nghe xong thì suýt chút nữa đã tưởng mình nghe lầm, cô trợn tròn hai mắt, giọng, nói nhỏ nhẹ mang theo một xíu tò mò và ngạc nhiên đến mức vui vẻ: "Thật sao? Cửu Gia, anh không nói gạt em chứ?"
Về sau anh sẽ không hung dữ đối với cô nữa? Cũng sẽ không bóp cổ cô? Thậm chí cũng sẽ không đối xử với cô như vậy nữa?
Vậy thì tánh mạng của cô trước khi rời đi đã được đảm bảo, giờ đây trong sạch cũng đã nhận được sự cam đoan, tốt quá!
'Tay của Lục Sóc nhẹ nhàng lướt qua nốt ruồi của cô, một cô gái ngây thơ như vậy làm cho người ta rất muốn thương yêu, nhưng lại càng muốn. phá hủy.
''Không gạt em." Lục Sóc gắt gao nhìn cô, giọng nói khàn khàn, trước khi phá hủy thì làm cho cô vui vẻ cũng tốt.
Tâm trạng của An Đào Đào hôm nay rất tốt, một hơi ăn hết hai chén cơm, cô xoa xoa cái bụng đãno căng, trên mặt là một nụ cười cực kỳ thỏa mãn, nhưng Lục Sóc lại không thấy vui vẻ như. vậy, anh bị bắt buộc phải ăn thức ăn chay, trong miệng hiện tại nhạt nhẽo vô cùng.
"Cửu Gia, đợi em látnữa em sẽ nấu cho anh một chén cháo trứng muối thịt nạt nha." An Đào Đào. thấy anh ăn không ngon miệng, suy nghĩ một chút, bèn quyết định nấu cho anh một chén cháo.
Lục Sóc đáp lời.
Sau khi họ ăn cơm xong không bao lâu, Hoàng Sâm và anh Đàm đã đẫn Quý Thiên Trạch đi vào, anh ta vẫn giữ cái đầu tóc màu đỏ như cũ, đôi mắt xếch hẹp đài lại không có ý cười mê người như. thường ngày, ngược lại có nhiều hơn một tỉa nghiêm túc, ngay cả trên vẻ mặt đều có một chút mỏi mệt.
Cho đến thời điểm anh ta nhìn thấy Lục Sóc, cặp mắt kia thế nhưng sáng lên, giống như tìm được ngọn đèn chỉ đường cứu mạng: "Cửu Gia, anh không có sao, thật tốt quá."
Lục Sóc không thèm nhìn anh ta tức đứng đậy đi về phía phòng sách, gọi:"Đến đây".
Quý Thiên Trạch giật mình, theo thói quen đi theo anh.
Hoàng Sâm và anh Đàm đi theo phía sau, chăm chú đõi theo bóng lưng của hai người, cả hai đều lộ ra biểu cảm rằng anh ta nên tự cầu phúc cho chính mình đi.
"Rầm."
Cửa phòng bị đóng lại thật mạnh, giống như báo hiệu một trận giông bão sắp đến.
An Đào Đào nuốt nước miếng, trực giác nói cho cô biết lần này Quý Thiên Trạch có thể xong đời rồi.
********
Trong phòng sách.
Xung quanh không khí lạnh lẽo, giống như nơi đây là địa ngục.
Lục Sóc ngồi trên ghế xoay hai chân bắt chéo, ngón tay gõ nhẹ trên bàn, ánh mắt sắc bén u ám. thêm phần xa cách chuẩn bị hỏi tội người khác, không hề có một chút tình cảm.
Quý Thiên Trạch đang đứng ở giữa phòng, anh ta giống như tội phạm đang chờ phán xét và kết án, đôi mắt ủ rũ, môi mím chặt, đáng vẻ không còn giống như trước.
"Quý Thiên Trạch, cậu nói xem, tin tức Cửu Gia đi nước S có phải do cậu để lộ ra ngoài hay không?" Hoàng Sâm nhìn anh ta, có chút khẩn. "Có phải cậu phản bội Cửu Gia hay
Quý Thiên Trạch lập tức ngước mắt lên, liên tục lắc đầu nói: "'Tin tức Cửu Gia đi nước S đúng là đo tôi để lộ ra, nhưng tôi không có phản bội Cửu Gia, mọi người đều biết tôi rất trung thành và ngưỡng mộ Cửu Gia..."
Hoàng Sâm nhớ lại những chuyện trước đây, đúng là Quý Thiên Trạch rất trung thành, anh ta cũng không tin cậu ta phản
"Vậy cậu tiết lộ tin tức đó cho ai?" Hoàng Sâm lại hỏi.
Quý Thiên Trạch rũ mắt xuống, có chút ấp. úng trả lời: "Không thể nói."
"Tà Thẩm Họa Họa có đúng hay không?" Hoàng Sâm hừ nhẹ một tiếng: "Chúng tôi đã nhìn thấy cô ta ở khách sạn."
Quý Thiên Trạch há hốc miệng, không cãi lại được. Anh ta không biết phải che đậy như thế nào. 'Tất cả những người bên cạnh Cửu Gia đều lợi hại, mỗi hành động lời nói của anh ta đều bị theo dõi, nói dối cũng chỉ là lừa mình dối người.
''Quý Thiên Trạch, cậu thật là hồ đồ, cậu nói chuyện này cho Thẩm Họa Họa để làm gì, cô ta không có liên quan gì đến Cửu Gia cả, đâu cần thiết phải biết nơi ở của Cửu Gia làm gì?" Vẻ mặt của Hoàng Sâm giống như bất lực.
Anh Đàm ngồi bên cạnh nghe một lúc rồi mới lên tiếng: "Cửu Gia, có thể lúc Quý Thiên Trạch nói ra chỗ ở của cậu cho cô Thẩm nghe đã bị người khác cố tình nghe lén.
"Có thể tự đo ra vào, còn không bị phát hiện, nhất định là người ở nhà tổ, bọn họ mơ ước vị trí người nắm quyền này đã từ lâu." Hoàng Sâm tức giận, nói.