Cho đến khi Lục Sóc đi vào trong phòng khách, tiếng nói chuyện ở trong đó mới lập tức im bặt.
Lục Sóc cứ nghênh ngang đứng ở cửa như thế, mang theo sự rét lạnh, khiến người ta muốn làm ngơ cũng rất khó.
Lục Lôi Đình và Lục Thâm đều ngây người, bà cụ Lục ngồi ở vị trí chính giữa cũng ngừng không di chuyển tràng hạt nữa, dì Hạ đứng hầu hạ bên cạnh cũng ngây người ấn người họ hoàn toàn không ngờ Lục Sóc lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
“Tiểu Sóc, sao cháu lại đột nhiên quay về đây vậy?” Lục Lôi Đình là chú ba của anh, ông ấy phản ứng nhanh nhất, mỉm cười, lúc cười lên trông rất hiển lành.
Bà cụ Lục cũng chỉ ngạc nhiên thoáng qua, sau đó bà ấy lập tức gẩy tiếp chuỗi tràng hạt, đôi mắt sắc như mắt chim ưng liếc nhìn Lục Sóc, giọng nói lạnh lẽo không có chút tình thân nào: "
Còn biết quay về đây cơ à? Lần trước không thèm. nói câu nào đã bỏ đi rồi, cháu coi nhà họ Lục là cái gì vậy?"
Lục Thâm mim chặt môi, cũng không biết tại sao anh ta đột nhiên cúi gằm mặt xuống.
“Ha ha.” Lục Sóc khẽ cười, anh bước từng bước đến chính giữa phòng khách, trên người đằng đằng sát khí, cũng có cả sự ngang ngược bệ vệ giống như đại ma vương có quyền lực sát sinh khiến người ta sợ hãi vậy.
Thấy Lục Sóc như thế, mọi người đều run lên cẩm cập, trong lòng hoảng sợ.
“Lục Sóc, đây là thái độ của cháu sao?” Bà cụ Lục vỗ mạnh lên bàn một cái, ánh mắt sắc lạm. lạnh lẽo: “Dù gì nơi này cũng toàn là bậc cha chú của cháu, cháu làm ra cái vẻ đó cho ai xem vậy?
“Bậc cha chú ư?” Lục Sóc cười mỉa, anh rút khẩu súng giắt bên hông ra, khẩu súng màu đen đẹp đẽ, rất tỉnh xảo nhưng lại có lực sát thương. cực lớn, anh cầm nó trong tay lặng lẽ đùa nghịch, vẻ mặt sâu xa: “Nếu mấy người có thể an phận, không giở trò sau lưng tôi thì vẫn còn có thể tự. xưng là bậc cha chú.”
“Tiểu Sóc, cháu nói thế có ý gì? Lục Lôi Đình. nhíu mày, một người hiền lành như ông ấy cũng bắt đầu thấy hơi tức giận.
'Bà cụ Lục nhíu chặt mày, bất giác thở hồng hộc: “Lục Sóc, mọi người đều đã biết chuyện ở nước S rồi, chẳng lẽ cháu đang nghỉ ngờ người của nhà họ Lục sao?”
Lục Sóc không lên tiếng, bàn tay đang cẩm. súng của anh khẽ siết chặt.
Lục Lôi Đình sợ súng cướp cò, lập tức cất tiếng. nói: “Tiểu Sóc, cháu có thể nghỉ ngờ người khác. nhưng cháu không thể nghĩ ngờ người nhà họ Lục được. Mọi người đều là người thân của cháu, quan tâm cháu còn chẳng hết sao lại có thể đi hại cháu được, cháu như thế khiến mọi người đau lòng lắm đó.”
Lục Thâm ngồi bên cạnh như thể nhớ ra chuyện gì đó, anh ta co rúm người lại, trong đôi mắt là nỗi sợ, đáng vẻ như đứng đống lửa như ngồi đống than.
Một loạt thay đổi như thế đều bị Lục Sóc và bà cụ Lục nhìn thấy hết.
Bà cụ Lục lập tức thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nói: “Lục Sóc nếu như cháu nghỉ ngờ chuyện này đo người nhà họ Lục làm vậy thì cháu có bằng chứng không?”
Lục Sóc cũng thu hồi ánh mắt, sau đó lạnh lùng nói: “Tạm thời chưa có, tốt nhất mấy người cũng đừng có giở trò gì, lỡ bị tôi tóm được nhược điểm, mấy người sẽ không gánh chịu được hậu quả đâu.”
Nói xong, anh bóp cò, bắn thẳng lên trên trần nhà.
"Pằng,”
Tiếng súng đỉnh tai nhức óc vang lên, viên đạn cắm lên trên trần nhà.
Mấy người nhà họ Lục ngồi ở đó đều bịt chặt tai lại, ánh mắt vô cùng sợ hãi, nhất là Lục Thâm anh ra run rẩy giống như lá cây, hoảng sợ trông. đến đáng thương.
“Lần sau không phải là nổ súng vào mái nhà đâu.” Lục Sóc thu súng rồi đắt vào bên hông, sát 'khí nồng nặc trong đôi mắt khiến người ta sợ hãi: "Tốt nhất là bắt đầu từ bây giờ mấy người yên. phận một chút cho tôi.”
Bà cụ Lục nhìn Lục Sóc chằm chằm, trong mắt có nỗi sợ hãi nhưng tận sâu trong đáy mắt lại như có thứ gì khác: “Lục Sóc, nơi này không phải là nơi cháu có thể điều võ giương oai, đừng tưởng mình là người nắm quyền của nhà họ Lục là có thể không coi ai ra gì, bà của cháu vẫn còn đang sống sở sở ra đây này."
Lục Sóc không nói gì, trực tiếp nhấc bước bỏ đi, hôm nay chỉ là lời cảnh báo, lần sau bọn họ đừng trách anh vô tình.
Đợi sau khi Lục Sóc rời đi, nhà họ Lục lập tức như chìm trong một làn mây đen.
Bà cụ Lục tức đến nỗi hất hết ấm chén trên bàn xuống dưới đất, rầm một tiếng chén trà rơi xuống dưới đất, nước trà văng tung toé, sau đó bà ấy đập mạnh tay lên bàn rồi nói: “Chuyện Lục Sóc. gặp nạn ở nước S, có phải do mấy người làm không?”
Lục Lôi Đình và Lục Thâm quay qua nhìn nhau sau đó lắc đầu thật mạnh.
“Bà nội, sao cháu có thể sai người ải giết anh Lục Sóc được chứ?” Lục Thâm nuốt nước miếng, vội vàng thanh minh cho bản thân: “Anh ấy giỏi giang như thế, có cho cháu mười lá gan thì cháu cũng chẳng dám.”
Bà cụ Lục tỉnh táo, cười khẩy không nói câu. nào.
Lục Thâm lập tức cúi đầu, sợ sẽ bị người ta nhìn ra được điều gì đó.
“Mẹ ơi, con cũng không thể phái người đi giết chết Tiểu Sóc được.” Lục Lôi Đình cũng cất tiếng. giải thích: “Tuy Tiểu Sóc có hơi phản nghịch nhưng dù gì con cũng là chú ba của thằng bé, là bậc cha chú của thằng bé, sao con có thể ra tay được cơ chứ?”
Bà cụ Lục lại cuốn chuỗi tràng hạt lên cổ tay, trong giọng điệu lạnh lùng, nghiêm khắc đột nhiên có thêm chút ẩn ý: “Nếu như thật sự là mấy đứa làm vậy thì lúc xuống ta cũng phải đảm bảo nhanh chóng điệt trừ được hậu hoạ chứ không phải giống như bây giờ, đã không điệt trừ được còn để cho nó có cảnh giác.”
Lục Lôi Đình và Lục Thâm đồng thời ngẩng. đầu lên, ngạc nhiên nhìn bà cụ Lục, hoàn toàn không hiểu bà ấy đang nói gì.
“Mẹ, mẹ nói như thế là có ý gì ạ?” Lục Lôi Đình nhỏ giọng hỏi.
Lục Thâm lập tức đứng ngồi không yên: “Bà nội.”
Bà cụ Lục cũng không nói rõ, vừa lấy tràng hạt ra vừa đứng dậy nói: “A Hạ, chúng ta quay về phòng thôi.”
Dì Hạ lập tức đìu bà cụ Lục đứng dậy.
Trên đường quay về, bà cụ Lục híp mắt, đôi mắt sắc bén giống như mắt chim ưng nói: “A Hạ, cô nghĩ lần này sẽ là ai ra tay đây?”
Dì Hạ bị chỉ mặt điểm tên thì hơi ngần người, bà ta hít một hơi thật sâu, đắn đo rồi mới lên tiếng: “Vừa nãy cháu phát hiện ra biểu hiện của cậu chủ Lục Thâm có chút bất thường, cộng thêm việc bố của cậu chủ Lục Thâm...”
“Lục Thâm?” Bà cụ Lục cười khẩy, đeo tràng hạt cũng không quay đầu lại mà đi thẳng về phòng,
Trong sảnh lớn, Lục Thâm nuốt nước miếng, trông anh ta giống như con cá bị mắc cạn: “Chú ba, rốt cuộc vừa nãy bà nội nói như thế là có ý gì, bà cũng nghĩ ngờ là chúng ta làm sao? Còn ám chỉ muốn chúng ta làm cho gọn gàng sạch sẽ một chút nữa?”
Lục Lôi Đình vội vàng lắc đầu, hơi sợ hãi nói: “Bác không làm.”
Lục Thâm cũng vội vội vàng vàng nói: “Cháu cũng không làm.”
“Tiểu Thâm, chú ba phát hiện ra dạo gần đây cháu có chuyển đi một khoản tiền rất lớn.” Lục Lôi Đình suy nghĩ, đột nhiên đôi mắt trở nên thâm sâu, ông ta bước từng bước đến trước mặt Lục Thâm: “Bình thường cháu cũng không tiêu tiền, rốt cuộc khoản tiền này đã đi về đâu, có phải cháu liên quan đến việc của Tiểu Sóc đúng không?
Nghe thấy thế, Lục Thâm giống như con mèo xù lông, sợ đến nỗi sút chút nữa nhảy dựng lên: " Chú ba, bác đang nói gì vậy, cháu không hiểu.”
Lục Thâm nắm lấy cánh tay của anh ta, sau đó lo lắng nói: “Tiểu Thâm, cháu hãy nói thật cho chú ba biết, có phải chuyện này do cháu làm không? Bác có thể điều tra ra được tiền vốn lưu động của cháu có vấn đề thì chắc hẳn Tiểu Sóc cũng sẽ điều tra ra được, nếu như để thằng bé biết, hậu quả sẽ khó mà gánh vác được.
Nghĩ đến sự tàn nhẫn của Lục Sóc, Lục Thâm cắn chặt răng, người mềm nhũn như cọng bún, nói bằng giọng điệu yếu ớt: “Chú ba, bác hãy tin cháu, lần này thật sự không phải đo cháu làm, đúng là ban đầu cháu muốn lấy mạng Lục Sóc thật, cũng đã thuê xong sát thủ rồi nhưng còn chưa kịp hành động thì đã bị người ta nhanh hơn một bước, cháu cũng không biết rốt cuộc là do ai làm nữa.”
'Vừa mới đút lời, anh ta liên tục thở đốc, luôn có cảm giác có một đôi bàn tay vô hình nào đó đang bóp chặt lấy cổ họng của mình.
“Chú ba, Lục Sóc anh ấy sẽ không nghĩ là do cháu làm chứ, liệu anh ấy có đến giết chết cháu không?” Lục Thâm nhìn viên đạn găm trên trần nhà, cơ thể cũng lạnh toát.
Lục Lôi Đình sắp bị tức chết đến nơi rồi: “Tiểu 'Thâm, sao cháu có thể ngu ngốc đến thế chứ?
“Bởi vì cháu hận anh ta, có nằm mơ cháu. cũng muốn anh ta chết.” Lục Thâm giống như bị cái gì đó đả kích, anh ta khàn giọng nói.