Hai người đàn ông trung niên mặc đồng phục bảo vệ đang ngồi trong phòng giám sát, họ làm ở trường quý tộc lâu năm, thấy hết các thể loại sóng gió rồi, nên khi Hoàng Sâm xông tới, họ híp mắt, lạnh lùng quát, định đọa cho anh ta lùi lại.
Hoàng Sâm đã đi theo Lục Sóc lâu, cũng gặp đủ kiểu người, sao có thể sợ hai bảo vệ nhỏ nhoi chứ?
Anh ta nhìn chằm chằm vào hai bảo vệ, lạnh lùng nói: “Tôi đang cần xem camera, hai người tránh ra đi.”
Xem camera?
Nghe thấy thế, hai bảo vệ sửng sốt, tên này là ai vậy?
Dám dõng đạc nói cần xem camera à?
Nơi này là trường quý tộc, anh ta lấy đâu ra quyền xem camera chứ?
Hai bảo vệ định đuổi người đi, nhưng lúc này, Hoàng Sâm đã bước đến chỗ thiết bị trước họ, mở tất cả video từ camera hôm nay lên.
Anh ta là cao thủ máy tính, nhanh chóng mở video lên, hai bảo vệ nhìn mà sững sờ.
Hai bảo vệ nhanh chóng phản ứng lại, tức giận mắng: “Cậu là tên ất ơ tới từ đâu thế, đây là chỗ mà cậu có thể xông vào à? Chỉ với cậu mà đòi xem camera hả? Mau cút ra ngoài cho chúng tôi.”
Sau đó Lục Sóc và An Đào Đào chạy tới, vừa khéo nghe thấy những lời mắng mỏ khó nghe này.
An Đào Đào ngừng bước, sắc mặt thay đổi.
Lục Sóc vẫn bình thản, nhưng bầu không khí quanh anh đã trở nên lạnh lẽo hơn, trông rất đáng sợ.
Họ đi lại gần, thấy hai bảo vệ vẫn đang hùng hổ mắng, nghe được tiếng bước chân, hai bảo vệ quay ngoắt lại, trông thấy có thêm người, hai bảo vệ giận tái mặt, ánh mắt cũng trở nên u ám hơn.
“Hai người là ai?” Hai bảo vệ quát: “Giờ chó mèo gì cũng vào đây được à.”
Chó mèo á?
Ngón tay An Đào Đào và Hoàng Sâm run rẩy, nhìn hai bảo vệ không biết trời cao đất dày này bằng ánh mắt kỳ lạ.
Dám nói Lục Cửu Gia là chó mèo, hai người này chết chắc.
Hai bảo vệ kia không biết mình đã gây ra họa lớn, vẫn sầm mặt, dường như phải làm thế thì mới khiến họ trông uy nghiêm hơn.
Lục Sóc nhìn chằm chằm vào họ, nụ cười trên mặt anh lạnh lùng tới mức khiến người ta run rẩy.
Hai bảo vệ nuốt nước bọt, bỗng cảm thấy người đàn ông trước mặt khá quen, nhưng họ không nhớ ngay ra là ai.
Lục Sóc đứng thẳng người, ánh mắt dữ tợn và đáng sợ, khẩu súng ngắn tỉnh xảo bên hông anh cũng lóe lên ánh sáng sắc lạnh đầy nguy hiểm.
An Đào Đào ngẩn người, vô thức nhìn về phía hông anh, khẩu súng ngắn kia vừa tỉnh xảo vừa nguy hiểm, chỉ cần bóp cò là có thể lấy mạng hai người này.
Đừng nói Lục Sóc định nổ súng giết người nhé?
An Đào Đào nuốt nước bọt, rùng mình, ngón tay cô cũng run dữ đội hơn, cô vươn tay giữ tay Lục Sóc lại, nói: “Cửu Gia, có gì thì từ từ nói, đừng ra tay được không?”
Lục Sóc cũng không định ra tay, hai tên thấp kém này vẫn chưa đáng để anh lãng phí đạn, nhưng...
Anh cúi đầu, nhìn bàn tay nõn nà của cô, nếu cô chủ động dâng tới cửa thì cứ tận hưởng vậy.
Nếu sợ tôi ra tay thì em giữ chặt vào, nếu không, tôi sẽ mất kiểm soát đấy. Lục Sóc thản nhiên nói, trông như sát thần tới từ địa ngục, đằng đằng sát khí.
An Đào Đào sửng sốt, biết anh không đùa nên càng giữ chặt hơn.
Lúc này, hai bảo vệ cũng đã nhìn thấy khẩu súng ngắn bên hông anh, lập tức sợ cứng người.
Trời, rốt cuộc người này là ai, còn có cả súng ngắn sao?
Đúng rồi, hồi nãy cô gái kia gọi anh là Cửu Gia, chẳng lẽ... là Lục Cửu Gia trong truyền thuyết?
Hai bảo vệ nhìn nhau, thấy được sự kiêng đè và sợ hãi trong mắt đối phương, nhưng giờ họ cũng chỉ đoán thôi, chắc không thể là Lục Cửu Gia đâu, đù sao người đó cũng rất bận.
Hai bảo vệ đứng thẳng người, giả vờ mạnh mẽ.
Hoàng Sâm xem kỹ video từ camera, một lúc lâu sau vẫn không phát hiện gì, anh ta ấn nút tạm dừng, quay sang huýt sáo, nói: “Cửu Gia, hai người lại đây đi, tôi đang mở video từ camera này.
Lục Sóc im lặng, trông càng hung dữ và lạnh lùng hơn, khiến người ta không đứng thẳng. nổi.
An Đào Đào rất muốn xem camera, bèn kéo. tay Lục Sóc đi sang đó.
Trên màn hình, có từng ô video đang phát, việc xem nhiều video như thế cùng một lúc khiến người ta hoa cả mắt, An Đào Đào mới xem mấy phút đã không chịu nổi. Bạn đang đọc tru𝘆ện tại ⩵ trumtru𝘆 𝔢n﹒𝖵N ⩵
Hoàng Sâm cũng thế, anh ta dụi mắt, nói: " Mắt cay xè rồi, không nhìn ra gì cả.”
Lục Sóc nhìn kỹ màn hình, như mãnh thú đang nhắm vào con mồi, ánh mắt cũng trở nên sắc bén.
An Đào Đào định nói gì đó, nhưng thấy Lục Sóc chăm chú như thế, cô nghĩ ngợi rồi thôi, không lên tiếng làm phiền anh.
Trong lúc họ nói chuyện, hai bảo vệ kia đã biết được thân phận của Lục Sóc.
Anh là Cửu Gia thật, là Lục Cửu Gia sát phạt quyết đoán, lạnh làng khát máu kia.
Hai bảo vệ chỉ thấy cổ mình lạnh toát, như thể một giây sau đầu họ sẽ chuyển nhà ngay, chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất, sợ tới mức run lẩy bẩy.
Xong đời rồi...
Họ vừa gọi Lục Cửu Gia là chó mèo, còn tỏ thái độ với anh, lát nữa Lục Cửu Gia nhớ ra, chắc chắn họ sẽ đi đời.
Mặt hai bảo vệ tái mét, ánh mắt cũng trở nên đờ đẫn.
Hoàng Sâm bắt chéo chân, cười khẩy: “Giờ biết sợ rồi à? Sao không như thế từ đầu đi? Muộn rồi.”
Mặt hai bảo vệ xám ngoét.
Lục Sóc coi họ như không khí, anh bỗng chỉ vào một chỗ trên màn hình, nói: “Tạm ngừng chỗ này đi.”
Hoàng Sâm lập tức ấn tạm dừng.
Lục Sóc đứng thẳng người dậy, ngón tay lướt nhẹ trên màn hình, bỗng chỉ thẳng vào một chỗ, nói: "Ở đây, phóng to lên đi."
Hoàng Sâm lập tức phóng to hình ảnh lên.
Lúc này, hình ảnh lập tức trở nên rõ nét hơn rất nhiều, thấy hai bóng người phản chiếu trên kính, tuy không quá rõ nhưng vẫn có thể nhìn ra đáng vẻ của họ.
Thấy hai bóng người trên kính, An Đào Đào bỗng mở to mắt, trái tim cũng run rẩy: “Hoàng Sâm, phiền anh phóng to cảnh này lên, tôi muốn nhìn kỹ hơn.”
Lục Sóc nghiêng đầu, anh có thể cảm nhận rõ sự căng thẳng của An Đào Đào.
Xem ra cô biết kẻ phá hoại kia.
Sau khi phóng to lần nữa, An Đào Đào cũng thấy rõ hơn, cô lại thót tìm rồi nhíu mày, nét mặt trở nên phức tạp.
Hồi nãy cô còn tưởng mình nhìn nhầm, nhưng sau khi xem kỹ, cô mới biết mình không nhầm, người trong video đúng là Lâm Hiểu Kiểu và Mạnh Manh.
Nhưng lớp họ không liên quan gì tới lớp cô, cũng không xung đột gì, sao tự đưng họ lại phá gian hàng lớp cô như thế chứ?
An Đào Đào cắn chặt môi, cảm thấy khó chịu.
Không đúng...
Không phải lớp, cô và Lâm Hiểu Kiểu có xung đột.
Cũng vì chuyện Tạ Như, cô và Lâm Hiểu Kiều đã trở nên căng thẳng, cô còn đùng thân phận của Lục Sóc để lấn át Lâm Hiểu Kiều.
'Khi ấy mặt Lâm Hiểu Kiểu tái nhợt, nhưng. không có sức đánh trả, do đó cô ta dùng cách khác để trả thù à?