Cô Vợ Gả Thay Đáng Yêu Cửu Gia Hãy Ôm Em

An Đào Đào nghe xong, vẻ mặt trở nên méo mó, sao cô lại cảm thấy Lục Sóc cố ý nhỉ. Nỗi sợ hãi của cô vào hôm qua đã thể hiện đủ rõ ràng, nhưng hôm nay quay phắt cái anh đã thả con 'Becgie ra ngoài rồi. Có phải anh rất thích thấy vẻ mặt sợ hãi của người khác không? Đúng là đồ thần kinh, đồ biến thái.

Bà Trần lại vẫy tay với An Đào Đào, nụ cười rất chân thành: “Cô An cô mau xuống đi, con Becgie này sẽ không cắn cô đâu, Cửu Gia đã để nó quen với mùi của cô rồi!”

Cuối cùng An Đào Đào tin thật, cẩn thận xuống tầng dưới. Con Becgie đó chỉ liếc cô một cái với vẻ để phòng chứ không nhào tới thật, An Đào. Đào không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Vào lúc này, Lục Sóc đã tới công ty, An Đào Đào cắn mấy miếng bánh mình rồi bảo Hoàng, Sâm đưa cô đi học. Hoàng Sâm vẫn lái con xe Rolls-Royce khoe mẽ kia, suốt đường đi thu hút rất nhiều ánh nhìn của người khác.

An Đào Đào muốn khiêm tốn nên lập tức bảo Hoàng Sâm đỗ bên đường có nhiều cây xanh che phủ nhưng lúc cô bước xuống từ xe, đột nhiên cảm giác có thứ gì đó vụt qua. Thứ đó sáng chói, hình như là đèn chớp...

An Đào Đào nghỉ ngờ chớp mắt. Sao đột nhiên lại có ánh sáng của đèn chớp, lẽ nào có ai đó đang, chụp lén sao? Hay là cô cảm giác sai?

An Đào Đào buồn bực sỡ mũi của mình. Chắc là cảm giác sai rồi, cô cũng không phải người nổi tiếng gì, chụp lén cô làm gì chứ?

Sau khi nghĩ thông, An Đào Đào bỗng khôi phục tỉnh thần phấn chấn. Cô tung tăng vào trường, dải ruy băng trên tóc cũng lay động theo, cả người trông trẻ trung và đầy sức sống.

Trong lớp học, đám học sinh tụm lại một chỗ 1íu ríu nói chuyện không ngừng. Triệu Tiểu Tiểu không còn dáng vẻ suy sụp của ngày hôm qua, giờ đang cúi đầu nghịch điện thoại. An Đào Đào đeo cặp sách đi qua, cô ta liếc nhìn cô, sợ tới mức vội vàng giấu điện thoại dưới ngăn bàn, đáng vẻ làm việc xấu lòng lo ngay ngáy.

Hành động của cô ta thật sự quá kỳ lạ khiến An Đào Đào không khỏi liếc cô ta vài lần Triệu Tiểu Uyển trợn mắt nhìn An Đào Đào, nóng nảy quát: “Nhìn gì mà nhìn?”

An Đào Đào cũng trợn mắt với cô ta, có bệnh à?

Đến khi An Đào Đào về chỗ ngồi, Triệu Tiểu Uyển mới lấy điện thoại ra, tiếp tục xem đồ trên mạng. Mỗi khi nhìn thứ gì đó, trên mặt cô ta lại nở

nụ cười, cuối cùng nụ cười thoáng qua đó lại trở nên kích động, còn có vẻ thù hận.

“An Đào Đào, tôi thấy hôm nay Triệu Tiểu Uyển có hơi kỳ lạ, luôn ôm cái điện thoại cười một mình, không lẽ bị điên rồi?” Chu Mễ nhìn nụ cười của Triệu Tiểu Uyển, luôn cảm thấy ớn người

An Đào Đào nhét cặp sách vào trong bàn học: “Có thể là đã yêu rồi chăng?

Chu Mễ đè thấp giọng, cảm thấy khó tin:"Nhà cô ta đã như thế rồi còn có tâm trạng yêu đương sao?”

An Đào Đào không rõ lắc đầu: “Không rõ, có thể là đã tìm được tình yêu đích thực thì sao?”

“Tình yêu đích thực?” Chu Mễ xua tay, lại đè thấp giọng, nói: “Không thể đâu, cô ta rất có thiện cảm với Kỷ Thần mà, không thể nào sẽ có tình yêu đích thực khác được.”

Kỷ Thần là tình yêu đích thực của cô ta? An Đào Đào động nhiên cảm thấy không còn gì để nói. Tối qua Lục Sóc kia thông đồng làm bậy, cô gái suýt nửa cởi đồ quyến rũ là ai chứ? Không phải chính là Triệu Tiểu Uyển sao!

Cô cảm giác như chỉ cần có một nhân vật lớn có quyền có thế, có thể khiến nhà họ Triệu bọn họ vượt qua được cửa ải khó khăn là cô ta chắc chắn dạng chân ra, làm ngay là luôn, trinh tiết gì đó không hề đáng nói

An Đào Đào nhíu mày, chép miệng nói: “Bỏ đi, chúng ta không nói Triệu Tiểu Uyển nữa được không?”

Còn nói tiếp thì không gạt bỏ được chuyện hôm qua mất, hai người lại nói những chuyện khác. Vừa đến giờ tan học, An Đào Đào đi thẳng tới nhà Chu Mễ học đàn piano. Cô là người mới bắt đầu học, khá thích hợp học bản nhạc piano hợp âm đô trưởng, khúc nhạc này còn rất hay, An Đào. Đào cũng học rất nghiêm túc.

Ba tiếng sau, vẫn do Hoàng Sâm đón cô về thự. Bây giờ là sáu giờ hơn, sắc trời đã tối đen. Con Becgie kia đang ngồi phơi nắng trước cổng biệt thự, ánh mắt nó sáng ngờ, hoàn toàn là đáng. vẻ hung đữ canh nhà cho chủ.

An Đào Đào nhìn thấy thì chợt giật mình, lập tức đi đường vòng. Con Becgie đứng dậy khỏi mặt đất, lại đứng trước người An Đào Đào, cô thấy nó đột ngột xuất hiện, lại bị dọa sợ: “Mày làm gì thế, mau tránh ra được không, tao có phải trộm. đâu...”

Con Becgie thè lưỡi, vẫn ánh mắt sáng ngời, đường như đôi mắt hung dữ đó có thể lập tức nhìn thấu cô. Đôi mắt đen sâm đó gần giống với Lục Sóc, không hổ là cho anh nuôi.

“Rốt cuộc mày có tránh ra không hả?” An Đào Đào nóng nảy, trong lòng cũng không ngừng hoảng sợ.

Con chó vàng mà cô đám đùng đá ném là con chó lang thang sợ hãi kẻ mạnh, còn con Becgie này là kiểu hung dữ thật sự, hơn nữa còn là do Lục Sóc nuôi. Ném nó cũng có nghĩa ném Lục Sóc, nếu bị anh biết, cô nghĩ sóng gió sẽ lại nổi lên.

“Hoàng Sâm, anh giúp tôi kéo con Becgie này đi đi.” Hai mắt An Đào Đào đỏ bừng, giọng mềm nhữn mang theo một tỉa xin tha.

Nghe thấy giọng mềm nhũn của cô, đường như Hoàng Sâm đã hiểu tại sao Cửu Gia khoan dung với cô như vậy. Giọng nói mềm mại, mặt mũi lại đẹp, nốt ruồi đưới mắt còn quyến rũ như thế, dù là ai thấy cũng đều sẽ mềm lòng.

Hoàng Sâm cố gắng dắt Becgie đi, nhưng nó lại bất động như thê đính trên đất. Đối mắt đen sắm của nó nhìn chằm chảm An Đào Đào, sau đó nó lại đẩy chiếc đĩa ném trên đất đến bên chân cô, còn cúi đầu kêu vài tiếng. Nghe thấy tiếng kêu, An. Đào Đào cực kỳ sợ hãi. Đây là muốn làm gì chứ, không chịu đi còn đẩy đĩa ném tới, thậm chí còn sủa to.

'Hoàng Sâm lại kéo vài cái vẫn không kéo được Becgie đi, anh ta lúng túng nhíu mày. Đây là chó yêu của Cửu Gia, anh ta cũng không dám dùng, sức, lỡ làm thương thì sao?

“Chị đâu, Becgie không chịu đi...” Hoàng Sâm cũng hết cách.

An Đào Đào vừa muốn đi đường vòng vào biệt thự, nhưng Becgie lại đi theo, bộ dạng không, muốn để cô vào nhà. Khóe miệng cô trong nháy mắt bất lực: “Hôm qua mày đữ với tao, hôm nay còn không muốn để tao vào biệt thự, rốt cuộc mày muốn làm gì hả?”

Sao khó đối phó y hệt Lục Sóc vậy?

Becgie lại đẩy đĩa ném trên đất, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt đen sẫm. An. Đào Đào bị nhìn đến mức phát sợ, cơ thể cũng không khỏi lùi về sau. Lúc này, Hoàng Sâm đột nhiên chợt lóe một tia sáng, nói: “Chị dâu, có thể Becgie muốn bảo chị chơi ném đĩa với nó.”

“Bảo tôi chơi ném đĩa với nó?” An Đào Đào. trợn to hai mắt, cảm thấy khó tin: “Không thể nào đâu, hôm qua nó điên cuồng sủa với tôi, rất dữ đấy, sao có thể bảo tôi chơi ném đĩa với nó chứ?”

Hoàng Sâm xoa đầu Becgie, nó vây đuôi vài cái với anh ta rồi tiếp tục nhìn chằm chằm An Đào. Đào, đường như bên trong đôi mắt đen sáng của nó có vẻ khao khát.

Hoàng Sâm thu tay lại, cười nói: “Con Becgie này rất có nhân tính, Cửu Gia đã để nó ngửi mùi của chị rồi, lại nhiều lần đặn nó đừng dữ với chị, chắc chắn nó cũng coi chị là nữ chủ nhân trong lòng rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui