Hoàng Sâm đang xem video, vừa nhấc điện thoại đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Lục Sóc. Cho dù là qua điện thoại, anh ta cũng sởn tóc gáy, suýt chút nữa bị anh dọa sợ chết khiếp.
'“Cửu Gia, trên Weibo xảy ra chuyện gì cơ?” Hoàng Sâm bóp chặt điện thoại, toát mồ hôi lạnh, có điều anh ta vẫn là không hiểu anh đang nói cái gì.
Qua điện thoại, giọng nói lạnh lùng của Lục Sóc lại vang lên: “Xem hot search.”
Hoàng Sâm ngoan ngoãn nhấp vào các tìm kiếm thịnh hành trên Weibo. Khi nhìn thấy hot search thứ nhất và thứ hai, anh ta trợn tròn mắt, lập tức muốn chửi thể.
Rõ ràng vừa nãy anh ta đã xử lý hai hot search rồi, nhưng bây giờ, chúng lại đứng chễm chệ ở vị trí thứ nhất và thứ hai, không chỉ vậy, còn bị Cửu Gia nhìn thấy. Thế này thì Cửu Gia sẽ nghĩ rằng anh ta đang không làm việc mất!
Lục Sóc siết chặt điện thoại, mặt không biểu cảm nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Anh chỉ vừa mới họp được một lúc thôi, thế mà các bình luận tiêu cực đã tràn ngập khắp nơi. Dù nó chẳng là gì đối với anh, nhưng với An Đào Đào thì khác. Cô bị mắng thậm tệ, thậm chí là đến trường hay ra ngoài cũng bị người khác chỉ trỏ vào mặt.
Cô dâu nhỏ của anh chỉ mình anh có thể ức hiếp, kẻ khác không có tư cách làm như vậy.
Ánh mắt Lục Sóc lạnh lẽo, suýt chút nữa bóp nát điện thoại.
Hoàng Sâm nuốt nước miếng, cảm thấy không khí xung quanh càng ngày càng lạnh, giống như có thể đóng băng mọi thứ. Anh ta hé môi, nói một cách thận trọng: “Cửu Gia, không biết anh còn nhớ đến Triệu Tiểu Uyển không?”
“Là ai?” Lục Sóc trầm giọng.
“Là nhà họ Triệu kia, cách đây không lâu có đến biệt thự làm này làm kia ấy.” Ánh sáng của màn hình máy tính phản chiếu trên mặt Hoàng. Sâm, anh ta cẩn thận nói thêm: “Có lẽ là Triệu 'Tiểu Uyển ghen ghét chuyện chị dâu không cầu xin cho cô ta, cô ta đăng bài lên diễn đàn trường học, nói chị dâu được người khác bao nuôi.”
Ở đầu bên kia điện thoại, Lục Sóc cau mày, sắc mặt trầm xuống, không nói tiếng nào.
Ghen ghét?
Cô ta xứng sao?
Hoàng Sâm liếm môi, nói tiếp: “Có lẽ Triệu Tiểu Uyển chỉ là muốn trút giận nên mới không, tiết lộ danh tính của Cửu Gia. Có điều cư dân mạng bây giờ rất lợi hại, chỉ cần có một chút manh mối là có thể lần ra được gì đó. Có vài sinh viên tò mò. nên đã tag tên Cửu Gia, nhưng sức hút của Cửu Gia quá lớn nên mới xảy ra chuyện sau đó.”
“Hừ..." Lục Sóc lạnh làng hừ một tiếng, khiến cho người ta không rét mà run.
Hoàng Sâm khổ hết chỗ nói: “Cửu Gia, tôi vừa xóa hot search rồi, nhưng tự dưng giờ nó lại bị đẩy lên đầu bảng, thế là biết chuyện này đang được quan tâm thế nào rồi, giờ tôi có xóa lần nữa thì nó cũng lên thôi. Hay là Cửu Gia gợi ý cho tôi một chút, làm thế nào để giải quyết vấn để này được không?”
Bên kia điện thoại, Lục Sóc nhẹ nhàng gõ bàn, ánh mắt thâm thúy, cả người đều tràn ngập vẻ lạnh lùng hung ác. Nếu như có người ở trong phòng làm việc, nhất định sẽ bị đọa chết khiếp.
Đột nhiên, tiếng gỡ bàn ngừng lại, sau đó đôi môi mỏng của anh nhếch lên: “Không cần quan tâm đến hot search trên Weibo. Cậu giúp tôi lấy chứng minh thư và sổ khẩu của cô ấy đến đây.”
Hoàng Sâm nghe nhưng không hiểu gì.
Cô ấy, là nói chị dâu à?
Nhưng cần chứng minh thư và sổ hộ khẩu để làm gì?
Tuy rằng Hoàng Sâm rất tò mò, nhưng cũng, không có hỏi quá nhiều mà nhanh chóng làm theo. lời anh.
Sau khi cúp điện thoại, Lục Sóc nhìn màn hình điện thoại đen kịt, rơi vào trầm tư. Đôi mắt anh đen tựa vực sâu, không ai biết sâu trong đó đang ẩn chứa cảm xúc gì.
*
Sau giờ học, An Đào Đào đến nhà Chu Mễ để tập piano như thường lệ.
Mặc dù cô không có tâm trạng, nhưng nghĩ đến lời hứa với Lục Sóc, cô giống như được tiếp thêm động lực.
Vẫn còn ba ngày trước hẹn.
An Đào Đào vò đầu bút tai, cô không còn sức lực để quan tâm đến những thứ trên Weibo nữa.
Thà bị mắng còn hơn là mất mạng!
Trải qua mấy ngày luyện tập, quả nhiên An Đào Đào chơi rất tốt. Tuy cô chỉ có thể chơi một bản piano ở cung Đô trưởng, so ra vẫn tốt hơn với hồi mới bắt đầu tập chơi, đánh các nốt còn có khi Sai.
"An Đào Đào, cậu đúng là có thiên phú, bản nhạc này đánh rất tốt.” Chu Mễ vỗ tay, giọng nói có chút vui mừng.
Khóe miệng An Đào Đào khẽ giật, mỗi ngày đi học về cô đều đành ra ba, bốn tiếng để chơi bản nhạc này, đương nhiên phải đạt được thành tích. gìđó.
“Tôi còn phải cảm ơn cậu đã dạy tôi đánh đàn." An Đào Đào nở nụ cười chân thành: “Đợi khi nào. qua ải trót lọt tôi sẽ mời cậu đi ăn.”
Qua ải? Đột nhiên trong đầu Chu Mễ nảy ra một suy đoán: “Không phải là Lục Cửu Gia bắt cậu học piano chứ?”
An Đào Đào mở to mắt, không hổ là đồng bọn của cô, năng lực điều tra thế này có thể đi làm thám tử được rồi.
“Tôi lại đoán đúng rồi à?” Chu Mễ kinh ngạc nhìn cô.
An Đào Đào gật đầu, vẻ mặt phức tạp.
Chu Mễ mím môi, trên mặt cũng lộ ra vẻ phức tạp. Sao cô ấy cứ có cảm giác sở thích Lục Cửu Gia thực sự rất quái đản.
Ở một mức độ nào đó, An Đào Đào thực sự rất. giỏi. Cô có thể sống chung với Lục Cửu Gia lâu như vậy mà vẫn sống tốt, quả thật là một vị thần!
Chu Mề vỗ vai cô, cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể an ủi cứng nhắc: “Cậu phải cẩn thận
Khi An Đào Đào chuẩn bị rời đi, Chu Mễ nghẹn đỏ cả mặt, lại an ủi một câu:" Cậu cũng đừng quá lo lắng về những thứ trên Weibo, chuyện gì rồi cũng sẽ có cách giải quyết thôi.”
An Đào Đào cười rộ lên, dưới ánh đèn nụ cười càng thêm sáng ngời, nốt ruổi lệ trở nên sinh động: “Tôi biết rồi, cảm ơn nhé."
Sau đó, An Đào Đào rời khỏi biệt thự, nhìn thấy chiếc Rolls Royce đắt tiền đậu bên đường, cô ngồi vào ghế sau với vẻ mặt phức tạp.
Hoàng Sâm đánh vô lăng, quan sát vẻ mặt của cô qua gương chiếu hậu.
Có vẻ rất thâm trầm, rất nghiêm túc, và pha chút tủi thân.
Chắc chắn sự việc trên Weibo đã ảnh hưởng rất lớn đến cô, xem cô đi, tủi thân sắp khóc đến nơi rồi kìa.
"Chị đâu, tâm trạng không tốt sao?" Hoàng. Sâm nhăn răng cười với cô.
An Đào Đào nhíu mày, cảm thấy nụ cười này có chút kỳ quái, cô cau mày hỏi: “Anh đã xem chuyện xảy ra trên Weibo chưa?”
Hoàng Sâm vẫn cười toe toét: “Có, tôi có xem một chút.”
"Cửu Gia thì sao, Cửu Gia có nhìn thấy không? ” An Đào Đào hơi nâng cằm, hai mắt đã rưng rưng.
Hoàng Sâm đảo mắt: “Cửu Gia vừa nhìn thấy đã yêu cầu tôi xóa hot search. Có điều sau đó lại bị đầy lên. Anh ấy bảo tôi để yên, có lẽ là đang suy. nghĩ biện pháp khác.”
Nghe thấy điều này, cảm xúc An Đào Đào hơi phức tạp. Cô muốn Lục Sóc biết, nhưng cũng không muốn anh biết.
Đây vốn chỉ là một chuyện nhỏ, cô không muốn quấy rầy Lục Sóc. Thế nhưng bây giờ chuyện càng ngày càng lớn, một mình cô không giải quyết được, mà Lục Sóc lại có thể giải quyết, nghĩa là anh đã biết là Triệu Tiểu Uyển giở trò.
“Ờm.” An Đào Đào đáp lời, sau đó rơi vào im. lặng.
'Bây giờ cô còn không thể tự lo cho bản thân, về phần Triệu Tiểu Uyển thì chỉ có thể dựa vào vận. may của cô ta.
“Chị dâu cứ yên tâm, chuyện này Cửu Gia nhất định sẽ giải quyết triệt để.” Hoàng Sâm an ủi
Nhân tiện, chị dâu, chị có mang theo chứng. minh thư với sổ hộ khẩu không?”
Sổ hộ khẩu, chứng minh thư gì?
An Đào Đào mở to mắt, hơi thở chợt trở nên hoảng loạn.
Tự nhiên anh ta hỏi những thứ này để làm gì? Chẳng lẽ anh đã biết cô không phải An Định Nhiên rồi sao?