Chu Gia Vĩ khẽ đứng dậy nắm nhẹ tay Trình Yên Yên lên trên.
Chu Gia Vĩ mở nhẹ cánh cửa phòng, rồi chợt hắn đẩy Trình Yên Yên ngồi xuống giường, kê sát mặt lại gần tai cô, bảo khẽ:
- Em biết ghen rồi à?
Trình Yên Yên đỏ mặt lên vì ngại, cô vội chối:
- Không có, em chỉ là...
Trình Yên Yên chợt im bặt vì Chu Gia Vĩ đã kê môi mình lên môi cô, ghì chặt, hắn hôn mạnh môi cô một cái rồi đưa môi ra xa, suỵt một tiếng rồi nói:
- Suỵt! Tôi thích em ghen!
Bên ngoài Đình Đình đứng trước cửa phòng đưa tay che mặt làm điệu bộ như bất ngờ nhìn thấy rồi quay vội gì mặt lại, nói gấp:
- Mình không cố ý đâuuu!
Chu Gia Vĩ nhìn ra bên ngoài khẽ cười rồi bước đến cánh cổng, đáp khẽ rồi đóng cửa lại:
- Không sao, lỗi tại tôi!
Cánh cửa đóng lại Đình Đình lúc này mới quay mặt sang ánh mắt đầy vẻ không vừa ý.
Một cảm giác ghen tức nổi lên trong lòng cô ta, cô ta muốn tất cả đàn ông có sắc trên đời đều thuộc về cô ta và chỉ thích mỗi một mình cô ta dù có bao nhiêu người bên cạnh đi chăng nữa.
Trong lòng cô ta muốn tìm mọi cái cớ để loại Trình Yên Yên khỏi mắt Chu Gia Vĩ nhưng lại chưa có lý do gì chính đáng, có lẽ bản tính của con người là thứ chẳng thể đổi thay theo thời gian.
...
Cánh cửa đóng lại, Chu Gia Vĩ bước đến giường, khẽ kéo gối rồi đưa tay đỡ nhẹ Trình Yên Yên nằm xuống, bảo khẽ:
- Nghỉ ngơi thôi!
Tất cả cử chỉ đều ấm áp và nhẹ nhàng, liệu có bao nhiêu thời gian để ấm áp như vậy? Trình Yên Yên khẽ cười nhẹ rồi nhắm mắt lại.
Chu Gia Vĩ từ từ bước lên giường choàng tay ôm nhẹ lấy Trình Yên Yên ghì chặt cô trong vòng tay mình.
......................
Trời mờ sáng, dưới bếp đã rộn lên tiếng Đình Đình làm thức ăn dưới khu bếp.
Trình Yên Yên khẽ lim dim mở mắt nhìn ra phía cửa sổ, ánh sáng chiếu thẳng lên đôi mi cong dài ấy làm cô hơi nhíu mày.
Phải một lúc sau Trình Yên Yên mới mở mắt ra hoàn toàn, bên phía cửa sổ bóng dáng quen thuộc của Chu Gia Vĩ ngồi đấy cùng ly rượu trên tay.
Trình Yên Yên khẽ ngồi dậy, nhận ra Trình Yên Yên đã thức Chu Gia Vĩ khẽ quay sang, bảo nhẹ:
- Ồn quá em không ngủ được sao?
Trình Yên Yên khẽ lắc đầu nhẹ, đáp:
- Không ạ! Chuyện gì bên dưới thế ạ?
Chu Gia Vĩ khẽ đưa ly rượu lên miệng uống một hơi rồi đặt nhẹ ly rượu xuống bàn, đáp:
- Đình Đình chuẩn bị thức ăn đấy.
Trình Yên Yên vội bước xuống giường, nói:
- Để em xuống phụ cô ấy!
Chu Gia Vĩ biết chẳng thể ngăn cản được Trình Yên Yên, một phần cũng muốn cô học được một chút ít gì về nấu ăn để hắn có thể được ăn món cô nấu nên chỉ bảo:
- Chờ tôi xuống với em!
Chu Gia Vĩ nói rồi đứng dậy cầm theo ly rượu vang bước theo Trình Yên Yên.
Phía dưới nhà Đình Đình đang loay hoay cắt con cá lớn trông mặt rất niềm nở nhưng vẫn không thể thiếu nét tính toan.
Trình Yên Yên bước vội xuống căn bếp mặt hớn hở định lao vào giúp Đình Đình nấu ăn nhưng rồi chợt mùi cá tanh xông thẳng vào mũi cô.
Chợt trong cổ họng cô dường như có thứ gì muốn nhợn ra, cô lao nhanh vào nhà vệ sinh nôn mửa liên tục mặc dù chẳng nôn ra được gì.
Chu Gia Vĩ bước xuống đến chân cầu thang chợt nghe tiếng nôn mửa liên tục của Trình Yên Yên vội bước vào nhà tắm đưa tay vuốt nhẹ trên lưng cô ánh mắt lo lắng, hỏi:
- Em bị sao thế?
Trình Yên Yên vẫn nôn liên tục không thể trả lời câu hỏi của Chu Gia Vĩ.
Phải mất một lát sau, cô mới đỡ được phần nào khẽ đứng thẳng người dậy quay sang nhìn Chu Gia Vĩ, đáp:
- Em không biết, nhưng mùi cá nó...
Trình Yên Yên chợt im bặt rồi quay mặt vội vào trong nôn liên tục.
Chu Gia Vĩ nhìn Trình Yên Yên với ánh mắt lo lắng vừa vuốt khẽ lưng cô vừa nói vọng ra ngoài:
- Đình Đình cậu mang con cá ấy ra ngoài đi!
Bên ngoài tiếng Đình Đình đáp vào giọng không hài lòng:
- Nhưng...thôi được rồi!
Lát sau, Trình Yên Yên đã thôi nôn mửa khẽ vốc nước lên rửa mắt mình rồi bước ra ngoài, Chu Gia Vĩ nhẹ nhàng đỡ lấy tay cô đỡ nhẹ cô ra ngoài.
Bên ngoài bàn ăn Đình Đình đã ngồi trước trên bàn gương mặt đầy vẻ không hài lòng.
Cô ta đưa mắt nhìn Trình Yên Yên với ánh mắt khó chịu rồi quay mặt xuống.
Chu Gia Vĩ khẽ kéo ghế đỡ nhẹ Trình Yên Yên ngồi xuống rồi ngồi vào chiếc ghế cạnh bên ấy.
Đình Đình trệ mặt đầy vê bất mãn, nói:
- Tôi xẻ cá còn chưa nôn, cô mới bước đến cầu thang thì nôn gì kia chứ?
Chu Gia Vĩ nhẹ nhàng nắm lấy tay Trình Yên Yên rồi quay sang nói với Đình Đình:
- Chắc cô ấy không khỏe, chúng ta ăn đi!
Chu Gia Vĩ nói rồi đưa tay gắp lấy một miếng rau đua vào chén Trình Yên Yên.
Đình Đình đã bắt đầu thấy bực tức trước những hành động ấm áp của Chu Gia Vĩ.
Cái tôi vời vợi cùng bản tính ích kỷ không cho phép cô ta im lặng ngồi nhìn người khác ấm áp bên nhau mà mình thì không được như vậy.
Cô ta khẽ xiết nhẹ tay mình, trong đầu là một mớ toan tính..