Hà Cẩn Ngôn đi vào phòng nhân viên với bộ dạng vừa ủ dột vừa tức giận.
"Cẩn Ngôn, em đến đúng lúc lắm.
Em nhìn vòng eo của chị thử xem mặt đồ bó có tác dụng không?" Âu Diệp Tử - đồng nghiệp của cô - cất giọng hỏi.
Hà Cẩn Ngôn cởi tạp dề ném xuống đất.
"Trưởng nhóm, xin chị cho em trở về làm việc quét dọn phòng khách." "Tại sao?" "Em không muốn quét dọn phòng làm việc của con người đó nữa." "Tại sao lại phải như thế?" Âu Diệp Tử hỏi lại.
"Bên tổng vụ rất vừa ý với em đó họ còn nói sẽ tăng lương cho em nữa đây."
Hà Cẩn Ngôn kiên quyết.
"Em không cần biết, nếu không thể chuyển em về vị trí cũ thì em sẽ xin nghỉ phép, chẳng phải em có rất nhiều phép chưa xin nghỉ sao? Em sẽ xin nghỉ một lượt cho hết, em không muốn ở nơi này thêm một phút nào nữa.
Em càng không muốn phải dọn phòng cho con người đó nữa.
Cô nói một tràng dài với vẻ uất ức chưa từng có.
Bầu trời màu xanh lơ có những đám mây mỏng nhẹ nhàng trôi lững lờ.
Ánh nắng chan hòa khắp mọi nơi, Những hàng cây còn ướt đẫm sương khế rung rinh trước những cơn gió nhẹ.
Hân Dân đến chỗ Đường Kính Chi.
Vừa trông thấy anh đến, Tiểu Ân từ trong phòng ngủ chạy ra.
Anh chở hai me con cô đi ăn sáng.
Trong nhà hàng.
Thấy Đường Kính Chi chỉ uống cà phê, anh hỏi.
"Sao không gọi món ăn " "Em chỉ cần uống cà phê là đủ rồi." "Buổi sáng chỉ uống cà phê là không đủ đầu.
Ăn một chút sandwich đi." Hàn Dân đặt miếng bánh đã phết bơ vào đĩa của cô.
"Buổi sáng phải ăn đủ chất dinh dưỡng, em phải làm gương cho Tiểu Ân chứ." "Được rồi, em sẽ án." Cô chịu thua trước lý lẽ của Hàn
Dân.
"Đúng rồi, ngày mai mới bắt đầu phỏng vấn vậy hôm nay chúng ta có nên dắt Tiểu Ân ra ngoài chơi không?"
Đường Kính Chi ngừng tay ngước lên.
Hàn Dân nói tiếp.
"Mấy ngày nay anh đã tìm hiểu hết những khu giải trí gần đây rồi.
Để anh làm hướng dẫn viên, bảo đảm hai mẹ con sẽ chơi rất vui vẻ." Đường Kính Chi quay sang con trai.
"Nhưng mẹ vẫn còn công việc chưa làm xong" "Được ạ." Tiểu Ân nhanh nhảu trả lời.
Tiểu Ân mặt bí xị.
"Việc tham quan đợi sau khi hoàn thành công việc rồi hãy đi.
Đối tượng phỏng vấn lần này rất nhiều nên tư liệu chuẩn bị cũng rất nhiều.
Hôm nay em phải trốn trong khách sạn chuẩn bị tư liệu phỏng vấn thôi.
Vả lại, lần phỏng vấn này đều là những nhân vật lớn trong giới tài chính, em không thể có bất kỳ sơ suất nào mà phải làm một cách hoàn mỹ."
Hàn Dân gục gặc đầu, môi khẽ cong lên.
"Hy sinh bản thân để chạy theo sự hoàn mỹ đó là tính cách của em mà.
Nhưng như thế anh cũng yên tâm rằng lần phỏng vấn này nhất định sẽ rất đặc sắc.
Anh rất kỳ vọng đó." "Chính vì sự kỳ vọng này của mọi người mới khiến cho em không thể nào không làm tốt được" "Thật ra em cũng không nên cứ chiến đấu không ngừng.
Anh có rất nhiều bạn bè công tác ở phương Nam này chắc họ có thể giúp em nghe ngóng được không ít những tin tức ở đây.
Đường Kính Chi cắn một miếng bánh, nói.
"Lúc cần giúp đỡ em sẽ không khách sáo với anh đâu.
Nhưng...!"Sao thế?"
Cô ngừng một lát rồi nói.
"Lần phỏng vấn này có thể nào loại bỏ vài ứng viên được không?" Cô không muốn phỏng vấn Lâm Vũ Phi.
"Như thế không được tốt cho lắm vì những nhân vật trong danh sách được phỏng vấn lần này đều là những nhân vật tài giỏi hiện nay của giới tài chính, tính đại biểu của họ rất mạnh nên không thể tùy tiên gạch bỏ được.
Có phải anh sắp xếp lịch cho em quá kín vượt quá khả năng của em không?"
Cô lắc đầu, mím nhẹ môi.
"Điều đó cũng không hẳn.
Thôi, không sao, bỏ đi coi như em chưa nói gì.
Dù sao cũng là công việc mà." "Mẹ, vậy mẹ luôn phải làm việc còn con thì phải làm sao đây?" Tiểu Ân hỏi.
"Yên tâm đi, lúc mẹ cháu bận công việc chó chủ Hàn Dân ở bên cháu mà.
Thế này nhé trưa nay chúng ta đi bơi được không nào?"
Nghe Hàn Dân nói vậy, Tiểu Ân vỗ tay reo.
"Được ạ.
Lâm Vũ Luân chở Lâm Vũ Phi trên đường về sau khi tan cuộc họp ở công ty.
Lâm Vũ Phi nói.
"Ý tưởng mà kiến trúc sư đưa ban nãy có một số chỗ cần bàn bạc lại.
Trung tâm mua sắm này ngoài việc là lĩnh vực mới của Thiên Phúc, thì phía sau còn rất nhiều giai đoạn..." "Được rồi anh." Hiếm khi nào Lâm Vũ Luân cắt ngang lời anh mình.
"Em kéo cả anh ra ngoài họp không phải để hy vọng trên đường về lại được nghe chỉ đạo nghiệp vụ của tổng giám đốc đâu.
Trưa nay anh không có hội nghị và cũng không có lịch trình nào đúng không?" Không đợi Lâm Vũ Phi trả lời, anh nói luôn.
"Em đã hỏi thư ký của anh rồi.
Vì để bảo vệ sức khỏe của anh, chiều nay Lâm tổng hãy nghe theo sự sắp xếp của em trai mình đi nào." Cả hai bước vào một câu lạc bộ.
"Em thường hay đến nơi này." Lâm Vũ Luân nói với anh trai và chào một cô gái đang đứng nói chuyện với một nam nhân viên ở quầy tiếp tân.
"Chào July!" "Vũ Luân." July quay lại, gọi.
"Đây là anh tôi." Lâm Vũ Luân giới thiệu cho cô biết.
"Anh thật sự kéo anh mình đến đây sao? Chào Lâm tổng tôi là giám đốc kinh doanh ở đây - July - nhờ anh chỉ giáo nhiều." July cúi người.
Lâm Vũ Phi khẽ gật.
"Chào cô." "Câu lạc bộ thể hình này quản lý rất nghiêm ngặt, không bao giờ tùy tiện thu nhận hội viên.
July tiếp lời Lâm Vũ Luân.
"Đúng vậy, Vũ Luân là bạn tốt của tôi và cũng là VIP của nơi này.
Mọi người đợi một lát để tôi đi sắp xếp một chút." July đi vào bên trong.
Lâm Vũ Phi ngó quanh.
"Vũ Luân, khách sạn chúng ta cũng có trung tâm thể hình, chắc em không phải không biết chứ?" "Khách sạn là chỗ anh làm việc chỉ cần anh ở đó thì sẽ không bao giờ thả lỏng một phút nào hết.
Anh nhất định sẽ xét nét chỗ này còn bẩn, chỗ kia còn dơ, chỗ nọ quản lý chưa tốt, vậy còn sức đâu mà vận động? Vẫn là đến nơi luyện tập thể hình chuyên nghiệp thì tốt hơn.
Nghe em trai nói vậy, Lâm Vũ Phi bật cười.
"Từ lúc nào mà em bắt đầu kiêm luôn chức vụ nhân viên kinh doanh h câu lạc bộ thể hình vậy? Hay nên nói là em và cô July lúc nãy không đơn giản chỉ là bạn thân thôi nhỉ?" "Em và July thật sự chỉ là bạn thân thôi, không có quan hệ đặc biệt nào đâu." Lâm Vũ Luân khẳng định chắc nịch.
"Lần này kéo anh đến đây đều là vì người em này hy vọng anh mình có thể giữ gìn sức khoe của bản thân, đừng trở thành một tổng giám đốc đại nhân chỉ biết suốt ngay nhất mình trong phòng làm việc."
Lâm Vũ Phi nghe thấy thế thì cảm động vô cùng.
Hàn Dân đưa Tiểu Ân đến hồ bơi, Anh bày cậu bé cách khởi động.
“Nếu không một lát xuống nước sẽ bị chuột rút Bây giờ chủ đi lấy nón bơi, cháu ở đây phải tự làm nóng người trước đã, không được xuống nước đấy nhé.
Làm một trăm lần." "Cháu biết rồi, chú." Tiểu Ân vờ khởi động, đợi Hàn Dân đi khỏi liền nhảy xuống nước.
Nhưng vì không biết cách bởi lại khởi động không kỹ, chân cậu bị chuột rút.
Cậu vùng vẫy giữa hồ.
Lúc này hai anh em họ Lâm cũng có mặt tại hồ bơi.
Lâm Vũ Phi thấy vậy liền nhảy xuống cứu Tiểu Ân.
Đưa cậu lên bờ, anh vỗ má cậu.
"Này, anh bạn nhỏ.
Cháu không sao chứ?"
Tiểu Ân hấp háy mắt, gọi.
"Ba ơi...!"Bây giờ cháu không sao rồi, đừng sợ.
Hàn Dân bước ra, thấy Tiểu Ân nằm dưới đất thì hốt hoảng.
"Tiểu Ân, cháu ổn chứ?" "Nó không sao, chỉ bị sặc nước một chút thôi."
Hàn Dân nhìn Lâm Vũ Phi, nói.
"Cảm ơn anh đã cứu Tiểu
Ân." "Nó chắc là sợ lắm rồi, nhanh chóng đưa nó đi nghỉ đi." "Được.
Cảm ơn anh nhé." Hàn Dân cảm ơn lần nữa rồi bế
Tiểu Ân lên.