Trương Hữu Vinh gõ cửa phòng Lâm Vũ Phi, hí hửng nói.
“Mình có cách rồi.
“Cách gì?” Lâm Vũ Phi đứng bên cửa sổ, tay cầm tách cà phê hỏi.
“Chính là về đề nghị lần trước của mình đó.
Nếu hiện tại cậu không có đối tượng thích hợp để tiến tới hôn nhân thì chúng ta có thể tạo ra một cô vợ.
Cậu nghe qua hợp đồng nhân chưa? Chính là vì mục đích nào đó mà kết hôn.
Tuy là thật nhưng mà là một loại hôn nhân có kỳ hạn.
Lâm Vũ Phi nhướn mày nói với bạn.
“Ý cậu là muốn mình lập tức tìm một người kết hôn với mình à?” “Chính là ý này.
Cậu là tổng giám đốc, việc gì chưa gặp qua chứ ký hợp đồng chắc là quen rồi nhỉ.
Cậu cứ coi như đó là công việc thôi.
“Mình có thể coi cuộc hôn nhân này là công việc vậy còn đối phương thì sao? Có cô gái nào đồng ý đem hôn nhân ra làm trò đùa chứ?"
Trương Hữu Vinh ngồi xuống ghế, chậm rãi.
“Bây giờ chỉ có thể nghĩ cho vị trí của cậu thôi, những chuyện khác không thể lo được nữa.
Vũ Phi, cậu muốn giành Tiểu Ân bằng được thì đây là cách tốt nhất cho cậu.
Hà Cẩn Ngôn ngồi thừ người bên bờ hồ ở khách sạn, trong lòng buồn bã vì không thể cứu được cô nhi viện.
Cô gọi điện cho viện trưởng Bách, thú nhận mọi chuyện.
“Con đã nói chuyện với chủ tịch Cao rồi.
Lần này ông ấy không có cách nào giúp chúng ta.
Phía bên kia điện thoại, viện trưởng Bách cất giọng lo lắng.
"Sao lại như vậy? Lẽ nào không có cách nào xoay sở được sao?” “Xin lỗi, con xin lỗi, viện trưởng” Hà Cẩn Ngôn giọng sắp khóc.
“Cẩn Ngôn, con đừng tự trách mình, đây không phải là lỗi của con.
Mọi người đều đã cố gắng hết sức rồi.
Dì nghĩ bọn trẻ sẽ hiểu mà.” "Viện trưởng, thật sự là con đã làm không tốt.
Con không có cách nào giúp mọi người.
Con xin lỗi.” Cô quệt nước mắt, tắt máy.
Tại cô nhi viện Nhân Nghĩa.
Viện trưởng Bách tập hợp các em nhỏ lại, thông báo.
“Vài ngày nữa các con phải dọn tới cô nhi viện mới rồi.
Bảo Minh nghe vậy liền đi tới.
“Viện trưởng, tại sao vậy? Không phải dì nói sẽ có người giúp chúng ta sao? “Đối phương gặp khó khăn về tài chính nên đã không còn dư tiền rồi.” Viện trưởng Bách lướt mắt qua các trẻ nhỏ, nói bằng giọng buồn rầu.
"Ngôi nhà mà chúng ta đang ở không phải là của dì.
Vài ngày nữa chủ mới của ngôi nhà này sẽ đòi lại.
Dì cũng không nỡ nhưng chủ của ngôi nhà này không nghe lời dì như các con đầu.
Bởi vậy dì đành phải để các con tới một ngôi nhà khác."
Một bé trai ngây thơ hỏi.
"Tại sao chúng con không được ở cùng nhau?” “Con muốn tất cả chúng ta ở chung với nhau.
Một bé gái nói.
“Bởi vì ở trong ngôi nhà mới cũng có các bạn nhỏ khác đang ở.
Nhà không đủ lớn nên không thể để các con ở cùng nhau được
Các em vẫn còn nhỏ chưa đủ hiểu hết hai chữ biệt ly nhưng khi nghe không còn được sống cùng nhau dưới một mái ấm, ai nấy đều đỏ hoe đôi mắt.
“Dì rất xin lỗi nhưng mà chỉ cần dì rảnh rỗi thì dì sẽ đi thăm các con được không?" “Dì, thật sự là không còn cách nào khác sao?" Bảo Minh không đành lòng dọn đi nơi khác.
Viện trưởng Bách lắc đầu, lộ vẻ buồn bã.
Lâm Vũ Phi đi dạo trong khuôn viên khách sạn.
Đến bờ hồ nhìn thấy Hà Cẩn Ngôn ngồi khóc thút thít, anh bước tới.
"Sao vậy? Phong cảnh ở đây đẹp đến mức khiến cô rơi
Hà Cẩn Ngôn lau sạch nước mắt.
"Tôi không rảnh rỗi đến mức ở đây ngắm cảnh.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Anh không đùa nữa, hỏi một cách nghiêm túc.
Cô đứng lên.
"Lâm Vũ Phi, anh thẳng rồi.
Tôi chẳng có tiền để mua lại miếng đất ở cô nhi viện.
Bây giờ anh vui rồi chứ gì.
Được thôi, chúc mừng anh.
Anh đi mà xây cái trung tâm mua sắm vĩ đại của anh đi.
Cô bỏ đi.
Mới được vài bước liền nghe tiếng của người phía sau gọi.
“Hà Cẩn Ngôn.
Cô có nhớ những lời cô đã nói không? Tôi còn nhớ cô đã nói chỉ cần tôi không dỡ bỏ cô nhi viện thì cô bằng lòng làm trâu làm ngựa để trả ơn này của tôi.
Nếu tôi nói tôi có cách giữ lại cô nhi viện thì sao? Nói chính xác hơn việc này là một cuộc mua bán có chút hoang đường." “Ý anh là gì?” "Đến phòng tôi nói chuyện đi”
Lâm Vũ Phi dẫn Hà Cẩn Ngôn về phòng mình.
Cô hỏi.
“Rốt cuộc là mua bán cái gì vậy? Sao mà bí mật thể, còn phải vào phòng mới nói được nữa.
Lâm Vũ Phi đứng đối diện cô, phun ra ba chữ "Lấy tôi đi."
Cô suýt ngất.
"Anh đang nói cái gì vậy?” Anh muốn tôi lấy anh hả?"
Lâm Vũ Phi bước từng bước về phía cô, cô bước lùi, khuôn mặt có chút hoảng sợ.
“Anh muốn làm gì?” “Tôi cần một người vợ còn cô thì cần cô nhi viện.
Hai bên đều có thứ mà đối phương cần." “Chờ đã.” Hà Cẩn Ngôn cảm thấy rối trí.
“Cái gì mà anh cần vợ mà cho dù anh cần vợ thì liên quan gì tới tôi chứ." “Đã đề cập với cô chuyện này rồi thì tôi cũng không cần vòng vo nữa." Lâm Vũ Phi vào thẳng vấn đề.
“Lần này tôi ra Bắc là để giành lại quyền chăm sóc Tiểu Ân.
Để thắng vụ kiện này tôi bắt buộc phải có một gia đình hoàn chỉnh mới có thể thắng được."
Hà Cẩn Ngô lờ mờ đoán ra được mục đích của anh.
"Một gia đình hoàn chỉnh nên anh mới giả vờ kết hôn với tôi?” "Không thể nói là kết hôn giả.
Để có thể đứng vững về mặt pháp luật cũng không để cho Kính Chi có cơ hội nghị ngờ.
Vì vậy cuộc hôn nhân này nhất thiết phải là thật.
Cô dựng mắt lên.
“Anh muốn kết hôn với tôi thật sao?” “Nói chính xác hơn là tôi muốn ký với cô một hợp đồng hôn nhân.
Điều kiện duy nhất chính là cô không thể nói với bất cứ ai về cuộc mua bán này.
Sau khi ký hợp đồng thì cô chính là người vợ hợp pháp của tôi còn tôi sẽ đồng ý giữ lại cô nhi viện mà không cần bồi thường.
Miếng đất đó tuyệt đối cũng sẽ không đem ra xây trung tâm mua sắm.
Kỳ hạn hợp đồng trong vòng một năm.
Sau một năm, cuộc hôn nhân của chúng ta sẽ vô hiệu.
Cô nghĩ cho kỹ thời hạn hôn nhân chỉ có một năm còn cô nhi viện sẽ được giữ lại mãi mãi.
Về phía cô, tôi thấy chẳng thiệt gì cả.
“Tại sao lại là tôi
Câu hỏi khiến anh ngắc ngứ hồi lâu, sau đó đáp.
Vì cô đúng lúc có mặt ở đây.
Tôi chỉ muốn giành lại Tiểu Ân chứ không hề có ý định muốn kết hôn cũng tức là chúng ta hoàn toàn không cần thực hiện bất kỳ nghĩa vụ vợ chồng g cả, vẫn có thể sống cuộc sống riêng.
Thời hạn hợp đồng chấm dứt thì cuộc mua bán này kết thúc.
“Bây giờ anh đang nói với tôi về hôn nhân đại sự đó sao nghe anh nói cứ như là đi chợ mua rau vậy?” Cô bất bình vì Lâm Vũ Phi xem hôn nhân như là trò chơi.
“Lúc nãy tôi đã nói với cô rồi mà, có thể cô sẽ cảm thấy hoang đường nhưng cũng vì vậy mà cô có được thứ cô muốn, không phải sao?” “Không sai, tôi rất muốn giữ lại cô nhi viện nhưng." Hà Cẩn Ngôn bối rối trả lời anh.
“Tôi hiểu, đột nhiên nói với cô chuyện này cô sẽ rất kinh ngạc.
Xin lỗi, thật tình là tôi không còn nhiều thời gian để cô suy nghĩ.
Trước chiều mai cô hãy cho tôi câu trả lời.” “Trước chiều mai hả? Sao gấp vậy?” "Cô yên tâm.
Tôi thừa nhận là trong công việc tôi có hơi mạnh bạo nhưng đây không phải là công việc, đây là một cuộc mua bán được hai bên bằng lòng.
Nếu cô không đồng ý thì tôi cũng không miễn cưỡng.
Nhưng mà cô nhất định phải giúp tôi giữ bí mật này đó