Nhân viên đều đã về hết, Lâm Vũ Luân ngồi một mình ở sảnh công ty, bộ dạng chán chường.
Lại Tử Dương bước tới.
“Lâm phó tổng “Đi ra." Lâm Vũ Luân cộc lốc.
“Cậu đã ngồi ở đây cả đêm rồi...!“Tôi bảo anh đi ra, anh không nghe thấy sao?” Lâm Vũ
Luân đột ngột hét to.
Lại Tử Dương lắc đầu, quay người bỏ đi.
Rất khuya, Lâm Vũ Luân mới về nhà.
Anh không thèm chào ba mình một tiếng, đi thẳng lên lầu.
Phía sau anh vang lên giọng nói của Lâm Vũ Khánh.
“Làm phó tổng giám đốc rồi đến cả lễ phép cũng quên luôn sao?"
Lâm Vũ Luân dừng chân, xoay người, lạnh nhạt nói.
"Cái kế hoạch mà ba mong đợi nhất đã bị dừng lại rồi, ba có biết không?”
Toeic24.vn - Luyện Thi TOEIC Miễn PhíTổng hợp đề ETS 2018 - 2021, thi thử chấm điểm miễn phí!Thi Thử NgayQCLâm Vũ Khánh nhả ra một chữ.
"Biết" “Đứa con trai đáng tự hào nhất của ba đến cả một câu cũng không nói rõ thì đã bảo dừng kế hoạch lại.
Ba không có gì muốn nói hết sao?"
Lâm Vũ Khánh tháo kính ra, nói.
“Vũ Phi làm như vậy nhất định là có lý lẽ của nó.
Đợi nó trở về ba sẽ nghe nó giải thích." “Anh ấy có nguyên nhân của anh ấy, con thì đáng bị hy sinh chứ gì?” Lâm Vũ Luân tỏ vẻ uất ức.
“Mọi người biết rõ con đối với dự án này đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết và thời gian.
Rốt cuộc con đã làm sai cái gì? Lẽ nào trong mắt hai người con vô dụng như vậy sao?” “Ba đã sớm nói với Vũ Phi bảo nó nói cho con biết đừng có làm nhanh quá “Anh hai thì lúc nào cũng đúng còn con thì lúc nào cũng sai.
Anh ấy chỉ gọi về một cú điện thoại không nói rõ ràng gì cả thì đã có thể khiến con bị nhục nhã trước mặt đám đông.
Con quả nhiên là không bằng anh ấy” Lâm Vũ Luân tức tối bỏ lên phòng.
Bạch Nguyệt Trang nghe hai cha con lại cãi nhau thì lên phòng của con trai, an ủi.
“Sao lại cãi cọ với ba con vậy?” “Con cũng đâu có muốn nhưng bất luận con làm thế nào cũng không được sự thừa nhận của ba.
Trong mắt ba mãi mãi chỉ có anh hai thôi.
Con nhỏ bé như một hạt cát vậy, bất kỳ ai cũng không nhìn thấy sự nỗ lực của con.
“Ai nói chứ.
Ba con hoa mắt chứ mẹ thì chưa đâu.
Mẹ có thể nhìn thấy rất rõ con và anh con đối với công ty đều tận tâm tận lực.
Tự hỏi lòng không thấy hổ thẹn là được rồi.
Đừng có phiền lòng như vậy nữa.
Bạch Nguyệt Trang nhặt lên chiếc áo khoác mà Lâm Vũ Luân ném xuống đất, từ tổn nói.
"Nhưng mà mẹ chuyện trước đây con không dám nói nhưng lần này anh nợ con một lời giải thích.
“Con vừa kết thúc nghiệp vụ của công ty, chuyện đời còn chưa trải nhiều.
Có lẽ là anh con nó thấy được nguy cơ mà con không thấy cho nên mới bảo con dừng lại.
Khả năng phán đoán của Vũ Phi trước giờ chưa từng nhầm lẫn, con cứ giao dự án đó cho anh con xử lý, được không? Hơn nữa công ty còn có việc khác con có thể làm mà, có thể sẽ thoải mái hơn." Bạch Nguyệt Trang vỗ vai Lâm Vũ Luân.
“Được rồi, đừng làm mặt giận nữa.
Ngủ sớm đi.
Bà rời phòng.
Lâm Vũ Luân nghĩ ngợi một hồi lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Vũ Phi.
Bùi Băng Tâm đang ngủ trong xe anh, nghe tiếng chuông di động réo liên tục, cô tỉnh giấc bắt máy.
“A lô."
Nghe giọng lạ, Lâm Vũ Luân hỏi bằng thái độ cộc cằn.
“Lâm Vũ Phi đâu?"
Bùi Băng Tâm ngó quanh thấy Lâm Vũ Phi đang ngồi cạnh Hà Cẩn Ngôn trên bãi cát cùng uống bia thì môi cười.
“Lâm tổng bây giờ không rảnh, có gì ngày mai anh gọi lại nhé." Cô tắt điện thoại ném vào một góc xe.
Trên bãi cát.
Dưới đêm trăng.
“Bây giờ là mấy giờ rồi?" Lâm Vũ Phi quẹt mép hỏi rồi nhìn đồng hồ đeo ở tay.
“Hơn ba giờ rồi.
Hà Cẩn Ngôn so với đồng hồ của mình mới biết nó chạy sai.
Cô buồn rầu nói.
“Đồng hồ tôi lại chạy sai nữa rồi.
Thế này thì lúc về phải chi thêm một khoản nữa rồi.
Ghét thật.
Lâm Vũ Phi bèn thảo đồng hồ của mình ra đưa cho cô.
“Này “Làm gì vậy? Sao lại đưa tôi?" “Tiết kiệm một khoản chỉ cho cổ" “Đây là đồng hồ nam mà.
Đeo vào nhìn nam tính quá." Lâm Vũ Phi phì cười.
“Như vậy mới hợp với cô.
Rồi anh đeo cho cô.
“Trông rất đẹp.
“Thật sao?” Cô săm soi chiếc đồng hồ anh vừa mới tặng.
“Đây cũng coi như là một sự trùng hợp.
Tín vật giữa tôi và người vợ đầu tiên cũng là một chiếc đồng hồ nam.
Lúc đó tôi không kịp chuẩn bị nhẫn cưới đành dùng đồng hồ để cầu hôn cô ấy." Lâm Vũ Phi nằm xuống bãi cát, bồi hồi nhớ lại chuyện xưa.
Hà Cẩn Ngôn cũng nằm xuống theo.
“Nghe ra cũng lãng mạn lầm đó.
Lúc đó hai người nhất định là rất yêu nhau phải không? Tại sao lại chia tay?” Rồi cô tự trả lời.
“Cũng phải thôi.
Cặp vợ chồng nào mà không cãi nhau đâu.
Nhưng mà tôi cảm thấy nguyệt lão trong biển người mệnh mông đã dùng một sợi chỉ đó nối hai người lại với nhau.
Đó là một chuyện rất quan trọng.
Sao có thể nói ly hôn là ly hôn được? Nếu như là tôi, một khi tôi đã kết hôn tuyệt đổi sẽ không dễ dàng ly hôn đầu.
Có điều hôn nhân giữa tôi với anh thì không tính.
Thấy anh cứ im lặng hoài, cô nói tiếp.
"Xin anh đó, cuộc hôn nhân thứ ba của anh mau đến đi có được không? Nếu như vậy có lẽ chúng ta có thể sẽ sớm kết thúc hợp đồng.
Lâm Vũ Phi quay qua chống tay nhìn cô.
“Gì vậy?” Cô chột dạ.
"Chẳng phải cô nói mẹ kế của cô giúp cô cầu một lá bùa bình an sao? Có mang theo không?” “Đưa tôi đi.” Anh xòe tay ra.
Cô mở chiếc túi nhỏ lấy ra lá bùa đưa cho anh.
Thấy anh loay hoay tháo sợi chỉ đỏ trên lá bùa, cô hốt hoảng.
“Anh muốn làm gì? Đây là lá bùa mà mẹ kế cho tôi dùng để giữ bình an đó.
Tháo rời sợi chỉ, anh nói.
"Đưa tay cô cho tôi đi.
Dù không hiểu anh làm gì nhưng cô vẫn đưa tay mình cho anh.
Anh cột sợi chỉ quanh cổ tay cô.
“Được rồi.
Nếu như quả thật có nguyệt lão, quả thật có sợi chỉ đỏ như cô vừa nói thì để nó buộc có trước đi.
Tôi không vội đầu.
Nếu như trong vòng một năm, sợi chỉ đỏ của cô có tác dụng tôi hứa với có sẽ có thể sớm kết thúc hợp đồng của chúng ta.
“Con người tôi cũng không nhận không lợi lộc của người ta đầu.
Vậy nếu như trong vòng một năm, anh tìm được cuộc hôn nhân thứ ba của anh trước, tôi cũng rất vui lòng kết thúc hợp đồng sớm với anh.
Lâm Vũ Phi gật đầu, cười.
“Được thôi.
Chúng ta đã đều bằng lòng rồi thì cạn nào.
Anh cầm lon bia lên, cụng vào lon bia của có, ngửa cổ uống.
“Cũng không tệ.
Xem ra chúng ta không còn ghét đối phương nhiều nữa.
Ít ra chúng ta có thể bắt đầu làm bạn tốt của nhau.
“Phải đó.
Đầu có gặt lên gật xuống.
Trong lòng cô giờ đây khi nói chuyện với anh mang một cảm giác rất thoải mái.
“Này, chúng ta chơi oắn tù tì đi.” “Được.
Thua phải uống đó.
“Cô nói đấy nhé.
Trong lúc chơi anh phát hiện cô chỉ biết ra mỗi cái búa nên anh dễ dàng thắng cô.
Đêm đó, vì thua nên có uống đến say mèm.
Anh cũng ngà ngà say.
Bùi Băng Tâm dìu cả hai về khách sạn.
Khi Bùi Băng Tâm mở cửa, Lâm Vũ Phi bước vào trước vì cứ tưởng là phòng mình.
Bùi Băng Tâm đắp chăn cho em gái, chợt nghe tiếng nước chảy trong phòng vệ sinh, cô mới biết là Lâm Vũ Phi đang ở trong đó.
Trong đầu cô lóe lên một ý nghĩ táo bạo và nham hiểm.
“Là anh tự xông vào đấy nhé.
Cô nói thầm rồi nói với Hà Cẩn Ngôn đang nằm ngủ say trên giường.
“Cẩn Ngôn, đừng trách chị ba ra tay độc ác với em nhé." Cô cầm túi xách lên, ra khỏi phòng, lầm bầm với khuôn mặt gian xảo.
“Cẩn Ngôn, đợi em danh chính ngôn thuận trở thành phu nhân Lâm tổng, em phải cảm ơn chị ba đó.
Lâm Vũ Phi bước ra khỏi phòng vệ sinh, cởi áo quần rồi trèo lên giường của Hà Cẩn Ngôn.
Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, đầu óc quay cuồng vì rượu nên cả hai đã có một đêm động phòng đúng nghĩa.