Chủ nhật Hà Cần Ngôn làm ít bánh ngọt mang đến viện mồ côi Nhân Nghĩa.
Thấy cô, đám trẻ rất vui.
"Cẩn Ngôn, con đến đấy à?" Viện trưởng của viên Nhân
Nghĩa đứng dậy nói.
"Tiểu Như, đây là chút điểm tâm chị tự làm đó, đem chia cho các bạn đi." Hà Cẩn Ngôn đưa túi bánh cho cô bé lớn nhất trong đám trẻ.
"Cảm ơn chị." Tiểu Như lễ phép nói rồi chia bánh cho những đứa trẻ khác.
Hà Cẩn Ngôn ngoắt tay anh chàng làm vườn trong viện, dúi vào lòng cậu một cái túi thật to.
"Bảo Minh, cái này cho em.
Cứ theo lệ cũ đây là quần áo mà chị và các đồng nghiệp cho mấy đứa trẻ sắp đến đó." "Tốt quá" Bảo Minh nhảy tưng tưng.
"Con đã rời cô nhi viện lâu thế rồi vậy mà mỗi kỳ nghỉ còn về đây thăm mọi người.
Lâu lâu còn mang đồ về giảm nhẹ gánh nặng cho mọi người nữa.
Cảm ơn" "Viện trưởng Bách, sao dì lại nói như vậy? Một mình dì chăm sóc mấy đứa nhỏ cũng vất vả lắm rồi.
Con giúp dì chia sẻ chút ít cũng là điều nên làm mà.
Hơn nữa đây còn là ngôi nhà thứ hai của con." "Đáng tiếc ngôi nhà này sắp không còn nữa." Nghe Bảo Minh nói, Hà Cẩn Ngôn ngạc nhiên.
"Sao cơ?" "Bảo Minh." Viện trưởng Bách khẽ lắc đầu, ý đừng nói ra.
Bảo Minh thở dài, bỏ đi làm công việc của mình.
"Viện trưởng Bách, lời của Bảo Minh vừa nói là có ý gì?" Hà Cẩn Ngôn gặng hỏi cho bằng được.
Viện trưởng Bách chẳng còn cách nào khác đành nói lấp lửng.
"Thì...!thì chủ nhà đó.
Ông ấy định đem miếng đất viện mồ côi này bán đi."
Cô há mồm.
"Bản? Tại sao mà chuyện từ lúc nào vậy dì?" "Tuần trước có một tập đoàn ra giá cao muốn mua lại miếng đất này.
Nghe nói bọn họ định xây một trung tâm mua sắm lớn.
Có lẽ hai bên đã bàn bạc rồi, ký hợp đồng rồi cũng nên.
Hà Cẩn Ngôn nhìn đám trẻ đang chơi đùa, hạ giọng hỏi.
"Vậy bọn trẻ phải làm sao?" "Đến lúc đó dì đành phải gửi bọn chúng đến những viện mồ côi khác thôi." Viện trưởng Bách nhẹ giọng.
"Nhưng mà tình cảm của bọn chúng tốt ngư vậy...!Viện trưởng, lẽ nào dì không thử nói chuyện với chủ nhà sao?" "Sao dì lại không nói chứ? Nhưng mà chủ nhà đó coi tiền như mạng sống.
Trước đây con cũng thấy rồi mà mỗi năm ông ta đều tăng tiền thuê nhà của chúng ta.
Bây giờ không dễ nắm được cơ hội này, ông ta tuyệt đối không từ bỏ đâu."
Hà Cẩn Ngôn rất muốn giữ lại viện mồ côi Nhân Nghĩa nhưng cô không biết phải làm sao.
Người ta có quyền, có thế còn cô chỉ là cô gái mồ côi, nghèo nàn.
Mai Siêu Phong” Dương Lệ Bình: Nhan sắc như thiếu nữ dù đã qua tuổi 60Ở tuổi 60, nữ diễn viên thủ vai Mai Siêu Phong trong “Anh hùng xạ điêu” Dương Lệ Bình vẫn khiến fans ngỡ ngàng vì trẻ trung như thiếu nữ...Chi tiếtQCBữa cơm tối ở nhà của Hà Cẩn Ngôn.
Cô sống cùng hai cô gái khác và một người phụ nữ lớn tuổi tên Nham Hiểu Hồng.
Dù không có quan hệ máu mủ nhưng họ xưng hô với nhau như những người ruột thịt trong gia đình.
"Chị ba, sao chị ăn nhiều vậy?" Hà Cẩn Ngôn nói.
"Chẳng phải chị muốn giảm cân sao?" "Không giảm nữa" Bùi Băng Tâm ăn một cách ngấu nghiến, nói.
"Tại sao?" "Em không thấy tâm trạng chị đang chán nản cần phải trút ra sao?" "Sao chị lại chán?" "Chị bị đuổi việc rồi." "Gì cơ? Chị bị đuổi việc rồi sao?" Hà Cẩn Ngôn la lên.
"Có gì mà phải kinh ngạc chứ, Băng Tâm tay chân vụng về, bị đuổi cũng đương nhiên thôi.
Nó đã làm việc tại nhà máy đó suốt hai tháng và mười ba ngày rồi, trụ đến gần hết thời gian thử việc trước đó hai ngày mới bị người ta khai trừ.
Đã vượt quá kỷ lục của nó rồi." Bùi Trân Ánh ca thán.
"Như thế bi đát lắm sao? Bi đất hơn sự việc hôm qua của chị sao?" "Chị thì có điểm nào đáng thương, đêm hôm qua chẳng phải chị đã đi party câu cái gì đó để cưới kim quy về sao?" Hà Cẩn Ngôn bặm môi.
“Đàn ông là một lũ vô dụng, rượu vừa đi hết ba vòng đã có đôi có đôi, cặp có cặp đi về cả rồi, vẫn chưa trả tiền cơ đấy.
Chị uống hơi nhiều, vừa từ trong nhà vệ sinh ra thì không còn một ai, đã vậy còn bắt chị trả tiền.
Một lũ người vô dụng.
Một người phụ nữ lớn tuổi tên Nham Hiểu Hồng đập tay lên bàn.
"Mấy đứa hãy im ngay cho mẹ.
Trần Ánh, trả tiền thì trả tiền có gì lớn lao đầu.
Băng Tâm, không có việc làm thì thôi cũng chẳng ai phải chết cả.
Dù sao thì Cẩn Ngôn tiếp tục đi tìm công việc thứ hai thì chẳng phải sẽ xong xuôi sao? Tình trạng của gia đình chúng ta hiện giờ vẫn có thể giữ nguyên hiện trạng phải không nào?" "Mẹ Hồng, việc làm của con trong khách sạn đã vô cùng bận rộn rồi.
Con không còn thời gian để làm thêm công việc thứ hai đầu.
Nham Hiểu Hồng đặt tay lên vai Hà Cẩn Ngôn.
"Con nhất định có thể hóa phép ra thời gian mà, mẹ Hồng có lòng tin ở con.
Hoàn cảnh sống của chúng ta hiện giờ đã là yêu cầu thấp nhất của mẹ rồi, không thể tệ hơn nữa.
Cẩn Ngôn, vì thế tiền tiêu vặt con cho mẹ hằng tháng không thể ít hơn dù chỉ một đồng, con hiểu không?" Hà Cẩn Ngôn bối rối gãi đầu.
"Nhưng mà mẹ Hồng à, mức độ cống hiến của con trong căn nhà này đã "Thứ lỗi, mẹ đã ăn no rồi các con cứ từ từ dùng bữa nhé."
Nham Hiểu Hồng đứng lên rời bàn ăn.
Hà Cẩn Ngôn quay sang Bùi Băng Tâm.
"Chị ba, chị mau đi tìm việc làm đi." "Em tưởng chị không muốn sao? Ai muốn thuê chị chứ? Chị lại chẳng hề có chuyên môn." Bùi Băng Tâm thở dài, nói.
"Không có chuyên môn ư? Chị có tay chân lại còn biết múa hát nữa chỉ cần thêm lòng tin, sao lại không có chuyên môn chứ." "Được rồi, đừng vì chuyện tiền nong mà cãi nhau nữa." Bùi Trân Ánh xen ngang.
"Thôi đi, cứ đổ hết lên người chị đi Ai bảo chị làm chị hai chứ.
Cẩn Ngôn, nói chung trong thời gian Băng Tâm thất nghiệp thì em cứ việc làm thêm một ca đêm nào đó đi, xem như là đầu tư thôi.
Đợi đến lúc chị cưới một nhà giàu nào đó thì hai đứa có thể theo đó một bước lên máy.
Chị bảo đảm mình có thể sống những ngày tháng tốt đẹp mà Bùi Băng Tâm lắc đầu.
Hà Cẩn Ngôn hỏi.
"Chị hai, sự tự tin đó chị lấy từ đầu vậy?"
Bùi Trần Ảnh yểu điệu, nói.
"Chẳng phải lúc nãy em vừa khuyên Băng Tâm phải có lòng tin sao? Bây giờ chị có lòng tin không đúng à? Với sắc đẹp của chị, cách nắm rõ đàn ông trong lòng bàn tay cùng với sự hiểu biết và sự khéo léo giao tiếp của chị thì người chồng tương lai của chị nhất định sẽ giống như...!giống...!Cô lấy cuốn tạp chí in bìa hình Lâm Vũ Phi, nói tiếp.
"...!kiểu đàn ông hoàn mỹ như vậy đấy.
Hà Cẩn Ngôn giựt lấy cuốn tạp chí khách sạn, trố mắt.
& "Lâm Vũ Phi "Đúng thế "Làm ơn đi chị hai, anh ta là một người lạnh lùng vô tâm đấy, có điểm gì hoàn mỹ chứ?" Cô ném cuốn tạp chí xuống đất.
"Em nói cứ như là mình quen anh ấy vậy." "Không chỉ quen mà em còn rất rất quen với anh ta nữa.
Anh ta chính là sếp của em đó." Hà Cẩn Ngôn nói với giọng bực tức.
Bùi Trân Ảnh chụp lấy bàn tay cô, giọng nịnh nọt.
"Vậy hạnh phúc của chị hai nhờ cả vào em đó.
Em có thể giới thiệu Lâm Vũ Phi cho chị làm quen không?" "Gì chứ?" "Lỡ như anh ấy trở thành anh rể của các em, chị có thể bảo đảm rằng sẽ làm cho anh ấy trở thành một con người nhiệt huyết."
Bùi Băng Tâm cất tiếng.
"Là máu lên não hay nhiệt huyết?" "Ê, em có muốn ăn ngon mặc đẹp cùng chị không đấy?” L
Muốn chứ." " "Vậy thì." Bùi Trân Ánh hất mặt về phía Hà Cẩn Ngôn.
Bùi Băng Tâm hiểu ý, nói giúp cho Bùi Trân Ánh.
"Cần Ngôn, em giúp chị hai một chút đi nào.
Dù sao thì làm vậy em cũng có lợi mà."
Hà Cẩn Ngôn nhìn hai người chị của mình, đáp.
"Chị hai là, hiện thực và mơ phải tách ra làm hai đấy.
Chị đã sống trong mơ quá lâu rồi đã đến lúc chị nên bước ra đời thực.
Bây giờ chị ba đã thất nghiệp, em cầu xin chị đấy, chị thực tế một chút được không?” “Chị rất thực tế mà nên chị "
Hà Cẩn Ngôn cắt ngang.
“Đợi sau khi ăn cơm xong, chị rửa chén.
Nghe có vẻ thiết thực hơn đấy.
Hôm nay tới ngày chị rửa mà."
Bùi Trân Ánh xụ mặt khi nghe tới hai chữ rửa chén..