Hôm sau, hai người chị đi theo Hà Cẩn Ngôn đến khách sạn nơi cô làm việc.
Sau khi thay đồng phục, cô mở cửa nhè nhẹ văn phòng của Lâm Vũ Phi.
Thấy không có ai, cô để tay lên ngực thở phào nhẹ nhõm.
Biết anh là tổng giám đốc, cô rất sợ mỗi khi đứng đối diện anh.
Có lẽ do gương là mặt lạnh lùng kia chăng.
Hà Cẩn Ngôn bắt đầu làm từ việc dọn đồng hồ sơ để ngổn ngang trên bàn.
Cô vừa thu dọn vừa làu bàu: Đúng là tên cuồng công việc, ngày nào cũng bày ra như thế.
Ai chịu cho nổi chứ?
Chợt cô nghe có tiếng nói bên ngoài.
“Tôi chỉ cần nhìn thấy thành quả sau khi quét dọn xong chứ không cần thiết phải thấy nhân viên biểu diễn sự năng nổ của họ trước mặt tôi vì thế đừng để tôi nhìn thấy tình cảnh làm việc của cô.
Giọng nói ngạo mạn và hách dịch, không ai khác ngoài Lâm Vũ Phi.
Hà Cẩn Ngôn tìm chỗ núp trước khi anh bước vào cùng Lại Tử Dương.
Lại Tử Dương đưa cho anh một văn kiện, anh lật vài trang, nói.
"Xem những công văn như thế này vốn dĩ chỉ làm mất thời gian của tôi mà thôi.” “Báo cáo Lâm tổng, dù sao đi nữa thì đây cũng do mọi người hy sinh kỳ nghỉ cuối tuần của mình tăng ca làm việc thâu đêm để làm ra đấy.
Anh không thể bác bỏ sự khổ tâm của chúng tôi như vậy." "Làm tốt và làm xong là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Nếu như bản kế hoạch này là thành quả do các anh hy sinh kỳ nghỉ tăng ca làm ra thì điều đó nói lên sự vô năng của các anh.
Rất rõ ràng, người bên xem lại đó là các anh!" Lâm Vũ Phi trả lại văn kiện.
"Làm lại đi.
Ngày mai khi tôi đến văn phòng tôi phải nhìn thấy một bản kế hoạch thật hoàn hảo đặt trên bàn của mình."
Lại Tử Dương cầm lấy văn kiện, rời phòng.
Dường như Lâm Vũ Phi cảm nhận có người đang ở trong phòng làm việc của mình nên cất giọng.
"Một trong những điều tôi căm ghét nhất chính là lén lút
Hà Cần Ngôn nghe rõ những gì anh nói nhưng cô không biết là anh đang nói mình.
Lâm Vũ Phi đứng lên khỏi ghế, đối diện ban công mà cô đang núp, nói tiếp.
"Điều thứ hai trong số những điều tôi ghét chính là nghe lén.
Vả lại còn ngu đến nỗi nghe lén để bị phát hiện."
Thấy cô vẫn không chịu ló mặt ra, anh tiếp tục.
"Điều thứ ba trong số những điều tôi ghét chính là tự cho rằng bản thân có siêu năng lực và người khác sẽ không nhìn thấy.
Còn đắn đo sợ sệt tự cho rằng bản thân có thể trốn suốt đời."
Lần này thì Hà Cẩn Ngôn đã xác định những gì Lâm Vũ Phi nói là đang ám chỉ đến mình.
Cô định chui ra khỏi chỗ núp thì có tiếng gõ cửa.
"Vào đi." Lâm Vũ Phi nói.
Lâm Vũ Luân mở cửa ló đầu vào.
"Anh gọi em đến có việc gì không?" "Anh muốn đưa em đến một nơi, em ra ngoài đợi anh một chút."
Lâm Vũ Luân là em trai của Lâm Vũ Phi, sáng nay hai anh em có hẹn cùng nhau đi đến nơi nào đó.
Nhưng trước khi đi, Lâm Vũ Phi phải giải quyết kẻ đang lần trốn trong văn phòng mình.
Anh tiếp tục công kích Hà Cẩn Ngôn bằng võ mồm.
"Điều thứ tư trong số những điều tôi ghét chính là không biết tự rút lui.
Trước mắt có một cơ hội để an toàn rút lui.
Nếu còn không biết giữ lấy nó thì đừng trách tôi không nhân nhượng đó.
Suy nghĩ kỹ đi" Hà Cẩn Ngôn nhìn thấy đôi giày da đang tiến ra cửa, cô mới chui ra khỏi chỗ núp.
Bùi Băng Tâm quan sát tình hình rồi về báo với Bùi Trận Ánh.
"Chị hai, đến rồi."
Bùi Trân Ảnh đang dậm phần, nghe cô em nói vội cất hộp phần vào túi, vờ quét dọn.
Lâm Vũ Luân hỏi Lâm Vũ Phi khi đi trên hành lang - nơi hai chị em họ Hà kia đang lui cui lau dọn.
"Anh định đưa em đi đầu vậy?" "Cứ đi theo anh là được rồi."
Đợi Lâm Vũ Phi tới gần, Bùi Trân Ảnh giả vờ choáng váng rồi ngã vào lòng anh để được anh ôm.
"Cô à, cẩn thận chứ" "Xin lỗi, đột nhiên đầu tôi đau quá.
Anh, anh là..." Bùi Trân Ảnh ngẩng lên.
"Lâm tổng, không ngờ gặp được anh...!không ngờ anh lại đối xử ân cần với nhân viên quét dọn như thế.
Đây là do định mệnh an bài sao? Đời người quả thật có nhiều trùng hợp.
Không ngờ...
Lâm Vũ Phi đỡ cô đứng thẳng dậy.
"Tôi thấy cô nói chuyện rõ ràng như vậy chứng tỏ không phải đau đầu" Bùi Trân Ảnh bóp nhẹ hai bên thái dương, nói bằng giọng ngọt xớt.
"Tôi...!bây giờ tôi đã khá hơn chút rồi.
Chắc là do cái ôm của anh đã tiếp thêm năng lượng cho tôi chăng? Lâm tổng, cảm ơn anh"
Bùi Băng Tâm nén cười vì độ diễn xuất của chị mình.
"Anh biết không, đối với những cô gái lọ lem như chúng tôi thì sự cảm thông của người khác là điều quan trọng nhất.
Sức khỏe của tôi tuy không được tốt nhưng không được rồi...!đầu tôi đau quá, tôi.." Bùi Trân Ánh giở chiêu cũ định ngã vào lòng Lâm Vũ Phi nhưng anh đã biết trước nên né ra, cô ngã oạch xuống đất được Bùi Băng Tâm đỡ lấy.
Bùi Trân Ánh biết vở diễn thất bại, cô quay mặt đi giả vờ ngất.
"Chị vẫn ổn chứ ạ? Xin lỗi Lâm tổng, sức khỏe của chị ấy hôm nay không được tốt lắm." "Vũ Luân, một lát nữa đến phòng nhân sự tìm hiểu một chút và nhờ họ đổi những nhân viên quét dọn có sức khỏe không tốt đi.
Khách sạn của chúng ta không phải khách sạn từ thiện." "Dạ, em biết rồi."
Lâm Vũ Luân nói rồi theo gót anh trai.
Lúc đi ngang qua hai chị em họ Hà, cậu khẽ lắc đầu.
Bùi Trân Ánh bật dậy, vẻ mặt hậm hực.
"Chị hai, hình như chị đã thất bại rồi đấy." Bùi Băng Tâm nói.
"Không phải thất bại mà là bắt đầu.
Chị chỉ cần anh ấy có chút ấn tượng về chị trước sau đó mới có thể tiến hành bước kế tiếp." "Phải là tôi, có việc gì sao?" "Lâm tổng tìm cô và mời cô qua đó ngay lập tức." Dù không biết Lâm Vũ Phi có ý đồ gì nhưng cô vẫn đến.
Khi cô bước vào thì nghe Lâm Vũ Phi đang nói chuyện điện thoại nên cô đi nhè nhẹ rồi đến một góc đứng đó không làm phiền anh bàn chính sự.
"Biệt thự Thiên Phúc phải đi vào phân khúc giá cao.
Tôi chưa từng nghĩ đến việc phục vụ giai cấp trung lưu.
Cái gì là vì hoàn cảnh mà giảm nhân công chứ? Những nhân công đó có đóng nổi tiền nhà hay không không liên quan đến tôi.
Tôi nói rõ thêm lần nữa phải tìm mọi cách để dẹp bỏ những kẻ trên đỉnh kim tự tháp "
Tắt điện thoại, Lâm Vũ Phi quay sang Hà Cẩn Ngôn.
"Cô thật sự khiến cho tôi có ấn tượng rất sâu sắc.
"Gì cơ?" Cô không nghe nhầm đấy chứ.
"Nhưng cô biết không sau khi khiến tôi có ấn tượng sâu sắc thì sẽ có hai hiệu quả khác nhau.
Hiệu quả thứ nhất là khắc cốt ghi tâm cái còn lại là né tránh còn không kịp.
"Lâm tổng, thành thật xin lỗi.
Tôi không hiểu anh đang nói gì cả"
Lâm Vũ Phi lại gần Hà Cẩn Ngôn, cô bước lùi.
"Lâm tổng anh muốn làm gì vậy?"