Kim Tú Ni bước vào thấy cô đang nhâm nhi cà phê bên cửa sổ.
“Chị Kính Chi.
“Em không cần để ý tới chị.
Chị biết vừa rồi chị có hơi quá lời “Tỷ lệ xem đài không tốt, mọi người đều rất nóng lòng chứ không phải muốn nhắm vào chị.
Đường Kính Chi thở một hơi dài.
“Trong lòng chị rất rõ hơ những biểu hiện của mình, gần đây lộ ra rất nhiều khuyết điểm.
Trong lòng càng nóng vội thì lại càng bất thường, bị đem ra làm bia cũng phải thôi.
“Nhưng lúc trước đối diện với khó khăn, chị đâu có dễ dàng cúi đầu như vậy” Kim Tú Ni cau mày nói với cô.
“Gần đây chị chẳng có động lực gì cả, có phải vì anh Hàn Dân không có ở đây khiến tâm trạng chị không tốt không?" “Biểu hiện của chị không tốt thì có liên quan gì đến Hàn Dân chứ?" “Nhưng bên cạnh thiếu mất một người thân quen trong lòng sẽ cảm thấy kỳ lạ.
Đường Kính Chi gật gù.
“Chị thừa nhận bên cạnh thiếu mất một người quan trọng thực sự khiến con người ta không có chút tinh thần nào.
"Được rồi, nói người người đến.
Xem anh Hàn Dân đối với chị thật tốt.
Đây là chuyển phát nhanh anh ấy gửi cho chị.” Kim Tú Ni chìa ra một bưu kiện.
Đường Kính Chi cầm lấy, bước lại ghế ngồi xuống.
Kim Tú
Ni ra ngoài làm việc của cô.
Đường Kính Chi mở bưu kiện, kinh ngạc khi bên trong là những tấm ảnh chụp Lâm Vũ Phi và Hà Cẩn Ngôn.
Ngay lập tức cô gọi cho Hàn Dân.
“Anh gửi những tấm ảnh này là có ý gì?”
Hàn Dân từ tốn nói.
“Kính Chi, hiện giờ anh đang điều tra một việc.
Việc này rất có thể là một âm mưu.
Em còn nhớ không khi đó chúng ta thuê Hà Cẩn Ngôn làm bảo mẫu của Tiểu Ân sau đó cô ta sắp đặt cuộc gặp lén lút giữa cô ta và Lâm Vũ Phi cho nên anh nghi ngờ Lâm Vũ Phi và Hà Cẩn Ngôn, bọn họ là đồng phạm" “Đồng phạm?” Cô càng lúc càng chẳng hiểu gì cả.
“Không phải em đã nói Lâm Vũ Phi đã kết hôn có vợ mới cho nên nếu định kiện tụng anh ta mười phần thì chín phần sẽ thắng” “Đúng vậy.
Em đã từng nói với anh như vậy hơn nữa Vũ Phi còn nói với em vợ anh ấy thường xuyên vắng mặt” “Sao có thể chứ? Hà Cẩn Ngôn em thấy trong bức ảnh hiện giờ chính là vợ mới của anh ta.
Tiết lộ của Hàn Dân làm Đường Kính Chi sững sờ.
"Hà
Cẩn Ngôn chính là vợ của Lâm Vũ Phi?" “Anh nghi ngờ bọn họ đã thông đồng với nhau, bọn họ nhất định không phải là vợ chồng thực sự.
Nhưng em đừng vội, việc này anh sẽ điều tra tiếp, sẽ mau chóng có đáp án thôi."
Trương Hữu Vinh nghe được thông tin Đường Kính Chi nghi ngờ cuộc hôn nhân giả của Lâm Vũ Phi nên vội vàng gọi cho anh.
“Vũ Phi, cậu nghe mình nói mình nghe được từ chỗ luật sư khác Kính Chi đang điều tra quan hệ hôn nhân của cậu cũng chính là cô ấy sẽ nhanh chong điều tra ra tất cả bao gồm cả người vợ hợp pháp hiện giờ của cậu là ai.
“Ý của cậu là cô ấy sẽ điều tra ra Hà Cần Ngôn à?” Lâm
Vũ Phi chau mày khi nghe bạn mình nói.
“Tất nhiên rồi.
Dù sao thì Hà Cẩn Ngôn cũng là người vợ hợp pháp của cậu mà.” “Cho dù Kính Chi biết mối quan hệ hôn nhân giữa mình và
Cẩn Ngôn, cô ấy cũng đâu thể làm gì.
"Phiền phức là ở đó.
Cô ấy và Hà Cẩn Ngôn cũng coi là có quen biết, mình sợ người làm phóng viên như cô ấy để giành lại Tiểu Ân sẽ điều tra ra chân tướng sự việc.
“Vậy cậu có cách gì?” “Trước mắt cách duy nhất cậu và Cẩn Ngôn phải sống một cuộc hôn nhân hoàn hảo thật sự.” Trương Hữu Vinh hiến kế.
“Sống một cuộc hôn nhân hoàn hảo thật sự?” “Cậu đừng lo, mình đã tìm được một người giúp cậu rồi.
Anh ta là một cao thủ, chỉ cần cậu nghe lời anh ta thì nhất định sẽ vượt qua được cửa ải này"
Lâm Vũ Phi vừa tắt máy thì có một số lạ gọi đến.
“A lo" “Xin hỏi anh có phải là Lâm Vũ Phi?” “Phải, là tôi.
Xin hỏi anh là ai?" “Tôi họ Cao, mọi người gọi tôi là Cao Thủ.
Tôi nhận sự ủy thác của luật sư Trương đến giúp anh" Cao Thủ không đáp, nói ngay.
“Anh Lâm, phiền anh từ nay “ỷ anh là anh đến giúp tôi và Hà Cẩn Ngôn?” về sau đừng gọi cả tên họ của bà Lâm.
Xin hãy nhớ công việc của tôi cần sự phối hợp toàn lực của vợ chồng hai người.
“Vợ chồng? Anh nói tôi và Hà Cẩn Ngôn.” Lâm Vũ Phi cảm thấy khó hiểu.
“Đây là lần thứ hai anh phạm luật.
Đó là thói quen xấu, hai người không thân thiết muốn đóng giả thành vợ chồng không phải là một việc dễ.
Nhưng tôi có thể đảm bảo trải qua huấn luyện của tôi, hai người có thể ứng phó với cuộc điều tra này để cả thế giới cho rằng hai người là một cặp đối hạnh phúc.
Anh hiểu chứ?" “Tôi hiểu rồi.”
Lâm Vũ Phi hẹn Hà Cẩn Ngôn ra để bàn chuyện.
Cô đến, nói.
“Chúng ta đã nói nên ít gặp mặt mà.
Anh có việc thì gọi điện thoại được rồi.
Sao lại hẹn gặp mặt làm gì chứ?" “Việc lần này sợ rằng không đơn giản như vậy? Hữu Vinh nói cho tôi biết Kính Chi hình như đang điều tra tôi.
Nếu bị phát hiện ra chúng ta kết hôn giả tôi có thể sẽ mất Tiểu Ân."
Lông mày cô nhướn lên.
"Hả? Sao lại thế này? Vậy giờ phải làm sao?” “Cho nên tôi phải chứng minh mối quan hệ giữa chúng ta là thật” "Mối quan hệ hôn nhân thật sự? Vậy anh chứng minh thế nào?"
Lâm Vũ Phi không nhanh không chập đáp.
“Nói một cách là đơn giản là mời Hà Cẩn Ngôn cô à không nhờ cô cùng tôi thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.
Chung sống với tôi nhé." Hà Cẩn Ngôn giật nảy người, mắt tròn mắt dẹt.
"Sống chung?" “Xin lỗi, tôi biết cô đã nói không muốn quá gần tôi, tôi cũng nên cách xạ có một chút, không nên chuyện gì cũng phiền có nhưng lần này...!lần này thật sự không ai có thể thay thế cô trong làm việc vợ của Lâm Vũ Phi “Chuyện này." Cô khó xử.
“Ba mẹ tôi đã đưa Tiểu Ân đi du lịch, Thiên Phúc cũng xây được không ít nhà.
Chúng ta hãy tùy ý chọn một ngôi nhà để dọn tới giả vờ cùng sống chung.
Có nghĩ xem...!hãy xem như cô sống ở ký túc xá của công ty sau đó xem tôi như bạn cùng phòng là được rồi.” “Đợi một chút.
Anh dựa vào cái gì mà cho rằng tôi nhất định sẽ đồng ý với yêu cầu của anh?” “Cô không đồng ý sao?"
Hà Cẩn Ngôn không trả lời.
Lâm Vũ Phi mặc định là cô đã đồng ý.
Bùi Băng Tâm xếp quần áo vào vali giúp Hà Cẩn Ngôn, nói.
“Cẩn Ngôn, trước kia em đi làm bảo mẫu tạm thời cũng không cần dọn đến sống ở nhà người ta, tại sao lần này lại cần?" “Chỗ này tương đối xa.
Em không muốn hằng ngày đạp xe khổ sở như vậy hơn nữa, em vẫn làm ở Thiên Phúc cho nên hãy xem như em làm hai việc.
Chị không cần lo, em sẽ về nhanh thôi.
Nham Hiểu Hồng thấy Hà Cần Ngôn chuẩn bị dọn đi liền lấy khăn chấm nước mắt.
“Mẹ Hồng, mẹ đừng lo mà." Cô trấn an.
“Con nói sao mẹ không lo lắng được chứ? Thời gian này ai sẽ quét dọn nhà cửa, ai nấu cơm, ai làm thức ăn, ai giặt quần áo?"
Bùi Trân Ảnh xua tay nói với cô.
“Cẩn Ngôn, em đừng để ý đến mẹ, mẹ phát điên rồi.
Chúng ta nói chút chuyện nghiêm túc đi, được không?” “Chị hai, chị cũng có chuyện nghiêm túc nữa à?” Bùi
Băng Tâm giễu cợt.
Phớt lờ Bùi Băng Tâm, Bùi Trân Ánh hỏi cô.
"Cẩn Ngôn, lương công việc này của em nhất định là không ít.
"Gì cơ?” Cô thừa biết làm gì có lương.
“Nhà em cũng không thể về, lương ít sao được.
Gần đây chị đang chuẩn bị thêm vài bộ váy đầm, trang sức này nọ.
Dù sao thì coi mắt...!ý chị nói thu xếp coi mắt cũng cần nâng cấp hình tượng, đúng không?” “Chị hai, em thấy tình trạng gần đây của mẹ Hồng, chị vẫn nên ở nhà cùng mẹ nhiều hơn, không nên đi coi mắt gì gì đó."
Nghe cô nói thế, Bùi Trân Ánh mất cả hứng.