Bữa tiệc này đối với Đông Đình Phong mà nói, cũng khá bất ngờ.
Anh vừa mới từ nước ngoài được máy bay riêng đón về. Trên máy bay anh chỉ nghỉ ngơi được năm sáu tiếng. Sau khi xuống máy bay anh lại được xe riêng của ông nội phái tới đón. Đợi đến khi nhìn thấy chữ chúc mừng sinh nhật kia, Đông Đình Phong nở một nụ cười, ai, lão ngoan đồng nhà anh lại thích chơi trò ngạc nhiên này.
Ngoài cửa lớn khách sạn, mẹ cười đi đến ôm anh, vỗ vỗ bờ vai phong trần của anh
“Ông nội đã đặt phòng tổng thống cho con, đi tắm rửa đi, lễ phục cũng chuẩn bị tốt rồi, ở trong phòng của con. Ông nội ở phòng họp bữa tiệc của biệt thự đợi con, hình như có chuyện muốn nói với con..... chút nữa con qua đó một chuyến”
Anh mỉm cười mê người, xoay người ôm mẹ một cái, dưới sự hướng dẫn của trợ lý Tiểu Trang đi về phòng, tắm rửa, lại một lần nữa đi đến trung tâm của tiệc rượu, những bạn bè thân thiết đều đi qua vây lấy anh, chúc anh sinh nhật vui vẻ, bắn pháo giấy lên người anh.
Anh nói chuyện với bọn họ một lúc, rồi một mình đi về phòng họp. Mở cửa đi vào, nhìn thấy một người phụ nữ thon thả nhã nhặn lịch sự mặc chiếc váy da màu đỏ, đang ngồi yên tĩnh xem sách trên sô pha. Vẻ mặt rất nghiêm túc, nghe thấy có người tới cô ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của anh, cô đứng lên, nhẹ nhàng gọi một tiếng. “Đông thiếu”
Là Hàn Tịnh, Hàn Tịnh lúc bình thường rất thích đeo cặp kính cổ hủ, ăn mặc cũng rất quê mùa. Hôm nay lại không giống.
Chiếc váy này hình như là của nhà thiết kế đứng đầu trong nước tự tay làm. Có giá trị rất lớn, trên cổ còn đeo dây chuyền bạch ngọc đơn giản, tóc thì buộc lên buộc nơ hình con bướm bằng thạch anh, xuống đến ngực, đến giữa váy, lộ ra đôi chân dài với đường cong tuyệt đẹp, chân đi giày xăng đan màu trắng bạc, đôi bàn chân trắng trẻo mịn màng sơn móng chân màu sáng bóng.
Miệng hơi nhếch lên, đột nhiên anh nghĩ đến một câu: nhân kháo y trang, phật kháo kim phật ( người dựa vào quần áo, phật dựa vào chuông phật). Nha đầu này thân hình khí chất không tồi, nhưng, cô thích che giấu vẻ đẹp của mình.
Tác phong này anh cũng rất thích. Mà hôm nay cô lại một lần nữa sáng ngời trước mắt anh.
“Tiểu Tịnh, em cũng ở đây?”
Anh chào hỏi rất lịch sự. Vẻ mặt của Hàn Tịnh có chút mất tự nhiên, tựa như không quen ăn mặc như vậy. Cũng đúng, một người con gái xuất thân như vậy, làm sao thích ứng với nghi lễ bữa tiệc kiểu này___ khách mời đến không giàu thì cũng quý.
“Vâng....”
Hàn Tịnh vừa lên tiếng Đông Lục Phúc ở một phòng nghỉ khác đi ra.
“Cẩn Chi con đến rồi à”
“Ông nội”
Đông Đinh Phong đối với ánh mắt hoảng sợ của Hàn Tịnh, cũng chỉ trong nháy mắt như vậy. Đông Lục Phúc tinh thần rất hăng hái, cười híp mắt trước đôi kim đồng ngọc nữ này vẫy vẫy tay:
“Đến đây, bà nội của con có chuyện muốn nói với con”
Ngừng một chút ông lại quay sang nói với Hàn Tịnh: “Tiểu Tịnh à, nếu thấy nhàm chán, thì ra ngoài đi dạo một chút đừng đi xa quá nhé,...vẫn có chuyện muốn tìm con”
“Vâng”
Hàn Tịnh gật đầu rất ngoan__ hai mươi tuổi, đang lúc tuổi trẻ tươi đẹp, gương mặt trắng hồng, mịn màng như hoa, cơ hồ chỉ véo một cái sẽ chảy ra nước. cô bỏ sách xuống đi ra ngoài, đối với bữa tiệc hoa lệ như vậy, cô khó tránh khỏi tò mò.
Hai ông cháu cùng đi vào trong phòng nghỉ. Đóng cửa lại, Đông Đình Phong nhìn thấy bà nội đang ngồi trên xe lăn, tay lật một quyển tạp chí, cặp kính vàng gác trên mũi bà, vẻ mặt trắng bệch.
Bà nội bây giờ đã là người bệnh hết phương thuốc cứu chữa, bác sĩ nói: nếu như có thể sống thêm ba bốn tháng nữa, thì đó là một kỳ tích. Bà nội vốn có đôi mắt đầy sáng suốt, hiện tại đã mờ mờ, không thấy rõ mọi thứ, cho dù đeo kính, vẫn thấy mờ mờ, nhưng bà vẫn xinh đẹp như trước.
“Bà nội, chúc một ngày tốt lành”
Đông Đình Phong đi qua hôn lên mặt bà. Bà cụ lập tức nở một nụ cười, vỗ vỗ khuôn mặt anh
“Ya, là Đông Đông đẹp trai nhà bà đến, đến đây đến đây, để bà nội kiểm tra, không tồi không tồi, vẫn tròn tròn như vậy...”
Anh cười “Đó là đương nhiên... bà phái đầu bếp đến cho con, mỗi ngày đều nhìn con ăn,... không tròn như vậy, mới là chuyện lạ”
“Tròn tròn là tốt...tròn tròn mới khỏe mạnh”
Bà cụ cười sờ đầu cháu trai.
“Có thích bữa tiệc hôm nay không? Ông của con bảo người làm lớn như vậy”
“Thích ạ, con cảm ơn ông bà nội...”
Kỳ thật anh cũng không có yêu thích nghi thức long trọng như vậy, mà thích sự yên tĩnh, nhưng anh rõ ràng, lý do ông nội đem bữa tiệc sinh nhật của anh tổ chức náo nhiệt như vậy, đơn giản là muốn cùng bà nội kỉ niệm một ngày ý nghĩa, những ngày bà nội có thể ở cùng bọn họ, kỳ thật không còn nhiều.
“Ông nội, bà nội, hai người không ra tiếp đón khách, lại trốn ở đây nhàn hạ, có chút không phù hợp lễ nghi nha....à, hai vị là muốn bày tỏ gì cho con sao?”
“Kỳ thật, cũng không có gì”
Đông Lục Phúc sờ sờ đầu. Nhìn quang cảnh ở đây, kỳ thật Đông Đình Phong mơ hồ biết ông nội muốn nói gì, anh cũng không vội hỏi. Vòng vèo đường xa, ông nội lúc đầu hỏi một số chuyện về công việc, anh cũng trả lời ngắn gọn. Một hồi lâu Đông Lục Phúc cũng vào vấn đề chính.
“Cẩn Chi thấy cách ăn mặc hôm nay của Tiểu Tịnh thế nào?”
Ông cụ lắng tai nghe, khuôn mặt đầy yêu thương.
“Ông nội cho người sửa soạn?”
“Là bà nội con tự mình gọi điện cho Kiệt Mễ tự mình đến trang điểm”
Kiệt Mễ là thầy đứng đầu trong giới hóa trang, người bình thường không mời được, bà nội và người này có duyên phận. Đông Đình Phong cười gật đầu
“Cũng được”
“Chậc, con tiểu tử này, ánh mắt quan sát của con cũng chỉ được thế thôi”
Ông cụ cười hứng thú hỏi
“Có phải rất mộc mạc hay không? Nha đầu kia sống chết không chịu mặc bộ lễ phục màu đỏ thẫm ra ngoài.....nếu mặc bộ đó đảm bảo rất đẹp...”
Đông Đình Phong tưởng tượng màu đỏ thẫm làm nền cho làn da của Hàn Tịnh, nhất định sẽ càng đẹp, nhưng quá làm người ta chú ý. Cô không chịu mặc cũng phù hợp với tính cách của cô, ông bà nội của anh đối với nha đầu kia có một loại tình cảm yêu thích khác, thích đến hận không thể để anh cưới về...
Lúc trước, ông nội đã đề cập qua chuyện này, bị anh cự tuyệt.
“Cẩn Chi, cho con cưới Tiểu Tịnh, con cảm thấy thế nào?”
Đột nhiên nói ra một câu như vậy, thiếu chút nữa làm cho Đông Đình Phong đang ăn bánh ngọt, bị nghẹn chết. Anh vội vàng đi uống ly nước, chờ khí lưu thông anh lấy khăn ẩm lau miệng, nói:
“Bà nội, bà đừng dọa người như thế được không?”
“Bà không phải đang nói giỡn, bà đang nói nghiêm túc, bà biết trước kia, ông con có đề cập qua...”
Ánh mắt màu hổ phách của bà, lóe tia hi vọng, chỉ là đã già, ánh mắt cụp xuống, khuôn mặt gầy gò.
“Vậy bà cũng nên biết rõ Cẩn Chi có ý gì....bà nội, bà là vì yêu ông nội, nên không để ý đến sự phản đối của Giang gia, mà gả cho ông nội, bà và ông nội là tấm gương phản đối lại ép hôn, tối thiểu bà cũng hiểu được tính quan trọng trong hôn nhân con nguyện ý hay không....bà nội đối với Hàn Tịnh con không có cảm giác.....bà bảo con cưới cô ấy, không chỉ hại cô ấy, còn hại cả con”
Đông Đình Phong cầm bàn tay nhỏ bé khô quắt của bà.
“Làm sao không có cảm giác chứ? Một cô gái tốt như vậy...”
Bà cụ nhẹ nhàng oán giận, có chút không vui.
“Đúng vậy a, làm sao không có cảm giác..năm đó có bao nhiêu người thanh niên trẻ tuổi theo đuổi bà, bà làm sao lại chỉ chọn ông nội, có thể thấy được trong số phận, duyên phận cũng rất quan trọng, bà nói có đúng không?”
“Tiểu tử thối, cứng cáp rồi, ngay cả bà nội cũng dám trêu chọc có phải không?”
Bà gõ trán anh. Đông Đình Phong cười cười
“Bà nội nếu bà đặc biệt thích cô ấy như vậy, bà có thể nhân cô ấy làm cháu gái, có thể kết nghĩa như thế với Đông gia, cả đời Hàn Tịnh sẽ không khác, bà nội con có thể đảm bảo với bà, về sau con nhất định sẽ che chở cho cô ấy thật tốt, như vậy bà cảm thấy thế nào?”
“Ai, trên đời này, ngoại trừ chồng ra, còn ai có thể che chở tốt cả đời cho con bé?”
Bà có chút bất đắc dĩ, vỗ vỗ mặt cháu trai.
“Một cô gái tốt như thế, con nhìn mà không động tâm sao?”
Đông Đình Phong cười: “Bà nội, duyên phận chưa tới, hôn nhân thiêng liêng không thể mạo phạm, Đông gia chúng ta không cổ lỗ sĩ ép hôn nhiều năm rồi....tiền lệ như vậy không thể lại mở ra....nữ hoàng đại nhân xinh đẹp, cầu xin tha thứ cho tiểu nhân..”
“Tiểu tử thối, chỉ biết miệng lưỡi trơn tru với bà...”
Bà cười mắng một câu cuối cùng cũng không ép hôn nữa.
Bữa tiệc sinh nhật hôm nay, vô cùng long trọng.
Ở giữa bữa tiệc, quần áo sang trọng, hương thơm thanh mát, khắp nơi đều tràn ngập tiếng cười, hiện ra trong vẻ quyền quý kia là nét thanh lịch phong cách độc nhất vô nhị.