“Anh thành thật kết giao với em, em để lại cho anh ấn tượng sâu sắc, trong quá trình tiếp xúc với em, anh đã bị em hấp dẫn, em nói chuyện khá mạnh dạn, dù rằng em đã che giấu bản tính của em, nhưng anh vẫn cảm nhận được… em đứng trước mặt anh, không có tự ti, trong mắt đầy tự tin, lúc ấy anh nhìn thấy em đã cảm nhận hôm nay Hàn Tịnh có gì đó không giống, mặc dù có che giấu nhưng ánh mắt lấp lánh hơn trước”
“Em khiêu vũ rất thành thạo, lúc mới bắt đầu em có kháng cự, cho nên bước chân có chút không theo kịp anh, nhưng sau đó anh và em phối hợp vô cùng hoàn hảo. Tốt đến khiến anh kinh ngạc, năm đó anh đã có bạn nhảy..cũng không tính là ít, nếu không có một người như em vậy, khiến anh nguyện ý muốn nhảy cùng, có chút không muốn buông em ra.”
“Ngày đó, sau khi em rời đi, anh ngồi trên bậc thang, nhìn hoa đăng trên mặt hồ, anh nghĩ, Hàn Tịnh như vậy với Hàn Tịnh trước khi thật sự không giống. Anh rất buồn bực nha, rút cuộc người nào mới là em? Cái né tem thẹn thùng vói cái vẻ tự tin của em đó mới chính là em. Anh thậm chí còn đang nghĩ, ông nội muốn anh cưới em, đề nghị này rút cuộc có khả năng không?”
“Tối đó anh uống say không còn biết gì___lục thúc Thất thúc còn có anh, ở trong đó uống không ít, anh uống rất nhanh thần chí không rõ ràng, cho đến khi anh nhìn thấy em nằm trên giường của anh, anh đã cho rằng là mơ…”
Anh từ trong hồi ức lấy lại tinh thần, ánh mắt vẫn luôn nhìn thẳng vào khuôn mặt đỏ ửng của vợ, nhẹ nhàng nói:
“Anh hôn em, trải qua không tệ, lúc đó, anh cảm giác chắc chắn là em vừa cùng anh khiêu vũ trong không khí tuyệt đẹp, khiến anh có chút mê hoặc, có suy nghĩ vớ vẩn, cho nên, đã giở thói hư tập xấu của đàn ông ra….có một loại xúc động như vậy”
“Đừng nói nữa” Ninh Mẫn đỏ mặt, đẩy anh ra. Nhưng anh lại từ phía sau ôm lấy cô, nhỏ nhẹ nói “Không được trốn tránh”
Anh xoay người cô lại, bốn mắt nhìn nhau, anh kiên trì nói.
“A Ninh chuyện đã xảy ra nhiều năm như vậy, anh biết bây giờ bất luận anh giải thích như thế nào cũng đều vô ích, chuyện anh đã làm, anh chịu trách nhiệm, chỉ không biết em có đồng ý cho anh cơ hội sửa sai hay không?”
Cô trầm mặc, anh tiếp tục nói
“Thực xin lỗi, khi đó anh không biết là em. Thực xin lỗi anh nhất thời hồ đồ, không khống chế được, làm đảo lộn cuộc sống của em. Thực xin lỗi anh đã không chịu trách nhiệm nhiều năm như vậy. Thực xin lỗi, thời điểm em cần người bảo vệ nhất, anh lại không thể ở bên cạnh. Thực xin lỗi, anh đã không cùng em chờ đợi bảo bối của chúng ta trào đời.”
“Thực xin lỗi anh đã mất đi mỗi ngày trong sáu năm qua, không có cơ hội dạy con chúng ta học, không dạy con những bước đi đầu đời. Thực xin lỗi, anh đã không hoàn thành tốt trách nhiệm của người cha, khi con trai ở bên cạnh, hoàn toàn không biết là tiểu thiên sứ mà em ban tặng, lạnh nhạt với nó nhiều năm như vậy.
“Thực xin lỗi, bước vào cuộc sống của em, lại không nhận ra em ngay ánh mắt đầu tiên. A Ninh anh xin lỗi rất nhiều, em có thể cho anh cơ hội, tha lỗi cho anh được không? Từ nay về sau cho anh cùng em, yêu em, thương em, bảo vệ em, chăm sóc em. Từ nay về sau anh sẽ làm một người cha tốt, từ nay về sau, một nhà chúng ta, anh, em, Vãn Vãn, tiểu Kỳ, còn bảo bảo đang ở trong bụng em, sẽ không chia lìa.”
“Từ nay về sau, có em mới là gia đình của anh, anh sẽ dùng nửa đời sau của mình để chứng minh cho em thấy. Chúng ta có số vợ chồng đã định. Dù rằng quá trình gặp nhau là bị người ta lợi dụng, nhưng ngược lại khiến chúng ta trở thành một đôi, để chúng ta được ở gần nhau…anh sẽ dùng hành động của chúng ta, để cho người muốn phá hư kia tức giận.”
Anh rất thâm tình, lời nói chân thành tha thiết mà dễ nghe. Lòng của cô run rẩy, đau đớn, liếc mắt nhìn người đàn ông trước mặt, chồng của cô, chân thật thổ lộ như thế, cô cắn cắn môi, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vòa mặt của anh.
“Anh bảo em nên làm gì với anh bây giờ?”
Đông Đình Phong bắt gặp ánh mắt đau khổ giãy dụa kia của cô, tay anh nhẹ nhàng để trên lưng cô
“Nghe theo chỉ thị của trái tim”
“Trong long rất oán hận” cô thành thật nói. Sắc mặt anh căng thẳng
“Vốn không có thích sao? Nếu em không thích, hiện tại em sẽ không thống khổ như vậy. đã sớm một cướp đá bay anh rồi.”
“Anh rất muốn em đá bay anh đi phải không?”
“Ai muốn, anh muốn hôn em, muốn em hôn anh, em khiến anh bất an….nhiều năm như vậy, em là người phụ nữ duy nhất khiến long anh bất an. A Ninh, oán hận không phải là chuyện tốt, chúng ta đổi loại tâm tình đi, thích anh, yêu anh, tất cae qua đi, chúng ta để nó tan thành mây khói…”
Ninh Mẫn im lặng nhìn, cô có thể cảm nhận được nỗi bất an của người đàn ông này.
Cô cắn môi, không nói lời nào, nghĩ đến bảy năm trước cùng những chuyện đã xảy ra, những ngày tháng kia của mình thống khổ như vậy, tất cả đều là anh làm hại, không… cũng không phải anh, anh cũng là người bị hại. Anh cũng vì thế mà lưng đeo cái hữu danh vô thực của cuộc hôn nhân bù nhìn suốt sáu năm. Anh cũng bị người kia xoay quanh giở trò. Hiện tại, cô lại áp đặt trách nhiệm lên người anh, rõ rang là không khôn ngoan, càng không công bằng.
“Được”
Cô sau khi đấu tranh tư tưởng thật lâu, miệng nhẹ nhàng nói ra một chữ. Cái chữ này khiến đầu óc Đông Đình Phong nhất thời trống rống. chờ đến khi nhận thức được cái chữ kia có ý nghĩa gì, ánh mắt của anh sáng ngời, giống như mặt trời mọc sáng sớm, lấp lánh chói mắt.
“A Ninh..”
Anh thở một hơi, léo sáng nụ cười, cánh tay vừa thu lại, kéo cô vào trong lồng ngực, trước tiên ở trán một nụ hôn hung hang rơi xuống, sau đó là má trá và má phải, cái mũi, cuối cùng lại cắn vào môi cô, đến đây một cách thứ của nụ hôn dài, hôn đến khi cô không thở nổi mới thôi.
Sau đó anh ôm lấy cô, vui mừng xoay tròn một vòng, xưa nay trên gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, là một đứa trẻ khi có chuyện vui trong lòng, thì mới sẽ bộc lộ hết qua nụ cười vui vẻ chân thành tha thiết. cô liền ôm cổ anh, liếc một bên môi đỏ au, nổi lên ý cười.
Bỏ dao xuống, lập địa thành phật, buông oán hận, để long thanh thản, vui vẻ hạnh phúc.
Quá khứ đã là quá khứ.
Không có quá khứ, sao có hiện tại, đau khổ đã qua đi, lại cứ vấn vương, thì sẽ càng đau khổ.
Đời người, đều khát vọng an nhàn, một khi đã như vậy, cô nên nhìn rõ, buông đau khổ sẽ được an nhàn một cách dễ dàng.
“A Ninh”
Anh đột nhiên đứng lại, nhìn chăm chú vào vè mặt vui mừng.
“Ngốc, gọi cái gì hả?”
Đông Đình Phong một lúc sau, vẫn còn đang ngây ngốc. người đàn ông này không phải truyền kỳ nào đó, thần thoại nào đó, cũng chỉ là người đàn ông bình thường mà thôi.
“Ông trời nhất định cảm thấy không thể đối xử tệ với anh, cho nên, để cho anh dùng hôn nhân vây em lại”
Thích cô, yêu cô, cuối cùng phát hiện cô chính là người phụ nữ của anh, là mẹ của con anh, một phát hiện như vậy khiến anh vui sướng. cô khẽ cười , nhìn nụ hôn của anh, một lần nữa rơi xuống.
Lần hôn này, cuồng dã hơn, nhiệt liệt hơn, dễ thiêu đốt lẫn nhau.
Ninh Mẫn nghĩ, người đàn ông này , rất có ảnh hưởng tới cô, tự chủ mạnh mẽ như vậy mà chỉ một nụ hôn đã bị đánh rơi.
Đợi đến khi bọn họ kéo lại được lí trí, bọn họ đã ở trên chiếc giường bảy năm trước đã ngủ qua, cho nên phần ân ái từng chút một lại diễn ra lần nữa.
Khi hai cở thể hòa là một, thì người đàn ông mới nhớ bọn họ không có tình cảm mãnh liệt như vậy, nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, một cái vuốt ve an ủi, cẩn thận từng li từng ti, nhưng lại đạt được kết quả mà họ mong muốn.
Sau khi việc xảy ra, cô nằm trong long anh có chút xấu hổ cơ hồ muốn nhấc tay xin thề: “Về sau nhất định phải khắc chế, không được làm tổn hại con”
“Mất bò mới lo làm chuồng, có lợi ích gì?”
Cô cúi đầu nói, nhắm mắt để bản thân vô lực xụ lơ trong lòng anh, đưa mắt nhìn nơi đã từng làm cô sợ hãi, mà nay, như đã được ký ức mới thay thế, có một người đàn ông như ý yêu cô.
“Nếu không mấy tháng sau chúng ta chia phòng?không không không, không ôm em anh không ngủ được…em có thể nhắc nhở anh, trước mặt em anh không thể khống chế được mình”
Anh ôm chặt cô, để cô ghé vào trên người anh. Cô để cằm trên ngực anh, dịu dàng nói
“Đừng có lo, em không cảm thấy có gì không khỏe, tất cả đều rất tốt. thời gian mang thai, cuộc sống chỉ cần thích hợp, nắm chắc độ mạnh yếu, không thể quá kích thích,…anh đã làm rất tốt”
Đông Đình Phong liếc liếc, ngẩng đầu lên, hôn cô một cái
“Em là tiểu yêu tinh ông trời phái xuống để khắc anh”
Ninh Mẫn cười nhắm mắt lại, dán lên lồng ngực anh, nghe tiếng tim đập thình thịch, nhẹ nhàng đáp
“Gặp gỡ anh, cũng là bất hạnh của em, cũng là may mắn của em. Cẩn Chi em không hối hận đẫ sinh Vãn Vãn và tiểu Kỳ..”
Trên người, cánh tay nắm chặt, anh cảm thấy bế tắc cuối cùng cũng giải quyết được.
Mưa qua đi trời lại sáng.
Trời sẽ trong xanh, mà trái tim bọn họ sẽ dựa vào nhau càng gần.