Lúc đó, ở phủ Thủ tướng, Đông Đình Phong cùng Ninh Mẫn đi thăm Vãn Vãn và Tiểu Kì, thấy cả hai đứa đều ở trong phòng của Vãn Vãn mỗi đứa một việc thật ngoan, một đứa thì chơi búp bê, một đứa thì tìm sách trên kệ.
Bọn chúng nghe được âm thanh, không hẹn mà cùng quay đầu, nhìn thấy bọn họ, cùng nhau nhiệt tình chạy tới, một trước một sau, vô ưu vô lự, mặt mày hớn hở, không biết chính mình bị lợi dụng.
“Ma ma, đẹp không đẹp không? Con mặc đồ cho búp bê có đẹp không?”
Vãn Vãn cười tủm tỉm, đối với việc có thể rời khỏi bệnh viện, nó thật cao hứng. Nó thật sự chán ghét mùi ở bệnh viện.
“Ba ba, ma ma!”
Đông Kì ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, bày ra bộ dáng đoan đoan chính chính, cố khắc chế tâm trạng của chính mình:
“Hai người đi mấy ngày nay, để làm gì thế? Sao đến bây giờ mới đến gặp bọn con? “
Nhóc nhìn đến Vãn Vãn dính mẹ như vậy, thật sự cũng muốn dựa vào trong ngực mẹ. Có thể tưởng tượng nếu mẹ ôm Bảo Bảo, hai người bọn họ cùng một chỗ cũng muốn dựa vào, có thể chen đến bé bảo bảo hay không. Nhớ tới còn là được rồi. Nhóc thật vui vẻ a, người chị gái này không thể nào lại biến thành em gái rồi, về sau nhóc có thể có một người em gái cũng không tệ.
“Cha với mẹ phải đi làm một chuyện quan trọng. Giờ xong việc rồi sẽ chơi cùng các cục cưng.”
Đông Đình Phong cười khoái trá, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn và vuốt mái tóc mềm mại của con mình, hai đứa con của hắn, một đứa giống như một tiểu tinh linh, một đứa lại giống như một tiểu thân sĩ, thật sự là người xem người thích. Nhưng hiện tại cũng không phải thời điểm để nói chuyện, chơi đùa với hai đứa trẻ.
Hắn quay đầu nói với Hoắc Trường An:
“Chúng tôi không quấy rầy nữa.”
“Được!”
Hoắc Trường An ngồi xổm xuống, vỗ vỗ vào bờ vai nhỏ của vai Vãn Vãn:
“Vãn Vãn, về sau có rảnh nhớ phải đến chơi nhé!”
Vãn Vãn chớp chớp mắt to linh hoạt, quay sang nhìn mẹ, rồi lại nhìn “Ông nội” cao cao, đẹp trai, vẻ mặt khó hiểu:
“Sao ạ? Phải rời khỏi đây sao?”
“Đúng vậy!”
“Rồi chúng ta đi đâu?”
“Về nhà!”
Đông Đình Phong ngồi xổm xuống, vuốt vuốt lại bộ tóc dài hơi rối của con gái. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng khác thường.
Hắn nhớ rõ khi lần đầu tiên nhìn thấy hắn, gương mặt của nàng là trắng hồng.
Vãn Vãn cảm giác rằng bác Đông rất thích bộ dáng của nhóc, khi nói chuyện cùng nhóc, thanh âm phá lệ mà trở nên mềm mại, trong mắt còn mang theo nụ cười vui mừng.
Nhóc ngơ ngác nhìn một hồi lâu, trong lòng nghĩ thế nào liền hỏi ra miệng thế đó, gào lên:
“Nơi này không phải là nhà của con sao? Ma ma. . . . . .”
Ngẩng đầu, nhóc xin giúp đỡ từ mẹ:
“Ma ma, mẹ gả cho bác Đông? Ba ba không phải rất đáng thương sao? Con luyến tiếc ba ba, vậy phải làm sao bây giờ đây? Ba ba nhất định cũng luyến tiếc chúng ta. . . . . .”
Trong lòng nàng rất là khó xử.
“Vãn Vãn, chú không phải ba ba của con. . . . . . Chú là dại bá bá của con. . . “
Đột nhiên, Hoắc Khải Hàng đi đến, đứng trước mặt Vãn Vãn, nhẹ nhàng sửa lại sai lầm mà đứa nhỏ này đã khắc sâu từ tâm khảm.
Đây là việc phải làm. Chính hắn đến sửa lại sẽ hiệu quả hơn hẳn.
Hắn sờ sờ tóc đứa nhỏ, nhìn về phía Đông Kì, biến ra một tấm gương như phép ảo thuật, mặt gương phản chiếu lại khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kinh ngạc.
“Cười một cái nào. . . . . .”
Vãn Vãn theo phản xạ có điều kiện nở nụ cười, thậm chí còn không biết chính mình tại sao cười. Hình ảnh bên trong cũng theo đó cười một cái.
“Nhìn xem, khuôn mặt tươi cười này có phải có vài phần giống với tiểu đệ Tiểu Kì không?”
Vãn Vãn nhìn chằm chằm vào gương, về điểm ấy, nhóc đã sớm phát hiện ra rồi.
“Vâng!”
“Con và Tiểu Kì là chị em ruột thịt cùng cha cùng mẹ, hai đứa là chị em sinh đôi. Cho nên, Vãn Vãn à. . . . . Bác Đông không phải bác của con mà là cha ruột của con!”
Hoắc Khải Hàng làm cho Vãn Vãn mặt đối mặt với Đông Đình Phong.
Vãn Vãn nhất thời kinh hãi đến nỗi trợn tròn mắt, đầu óc rối bời, một lúc lâu sau mới lắp bắp nói được một câu:
“Chính là chính là chính là lúc trước. . . . . . Không phải rõ ràng mọi người bảo con là con cha sao? Ba ba. . . . . . Còn có thể đổi tới đổi sao?”
Đông Kì cũng oai phong, nhỏ giọng nói lẩm bẩm một câu:
“Đúng vậy, chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?”
Hai cái đầu nho nhỏ, nghĩ như thế nào cũng không ra.
Vãn Vãn và Đông Kì ngẩn người, nhất thời không có biện pháp tiêu hóa tin tức đột ngột này. Hai đứa nhỏ cứ mắt to trừng mắt bé mãi!
“Ma ma, thật vậy sao?”
Vãn Vãn suy nghĩ một hồi lâu, lần thứ hai yêu cầu mẹ chứng thực, vẻ mặt thực nghiêm túc.
“Đúng vậy.”
Ninh Mẫn gật đầu, tươi cười:
“Lúc trước không phải Vãn Vãn nói rất thích bác Đông sao?”
“Vâng!”
Vãn Vãn quay đầu si ngốc nhìn thoáng qua vẻ mặt kỳ vọng của Đông Đình Phong, ba ba này so với ba ba kia càng anh tuấn, càng ấm áp.
“Vãn Vãn không thích bác là ba ba sao?”
Đông Đình Phong nắm nhẹ cằm bé xinh của đứa nhỏ hỏi.
“Không phải! Con rất thích. . . . . .”
Nhưng mà. . . . . .
Nhóc ngó xem Hoắc Khải Hàng, mấy ngày nay, nhóc cùng Hoắc Khải Hàng ở chung lâu ngày, cũng rất thích hắn. . . . . . Làm sao bây giờ, nàng có hơi tham rồi nha. . . . . .
“Con có thể có hai ba ba không? Ai con cũng yêu! Về sao chúng ta có thể cùng nhau sống cuộc sống tốt đẹp. Giống như người một nhà vậy. . . . “
Đồng Ngôn không cố kỵ, lời vừa thốt ra làm hai người đàn ông cùng kinh ngạc.
Ninh Mẫn không nói gì há miệng thở dốc: “. . . . . .”
“Ngốc. . . . . .”
Đông Kì xem thường gõ đầu Vãn Vãn: “Làm sao mà có hai ba ba được, còn sống cùng nhau nữa. Thời đại bây giờ cũng không phải theo chế độ mẫu hệ nữa. . . . . . “
Lúc trước nhóc vừa mới học được từ này, biết này đến thông tin này, cũng không biết mình dùng so sánh không đúng——
Tóm lại, nhóc biết ma ma không thể có hai cái ba ba được, nếu vậy sẽ không biết phân biệt ra sao. . . . . .
À, đúng rồi, trong luật hôn nhân, chỉ cho phép một vợ một chồng, nếu trái pháp luật sẽ bị ngồi tù.
Nhóc thật vất vả có một ma ma, không đời nào chỉ vì lí do ngu ngốc như thế liền bị ngồi tù!
Tuyệt đối không được.
Vãn Vãn xoa xoa cái trán đau, chu chu cái miệng nhỏ nhắn, không phục cãi lại:
“Chị chính là chị của em. Nếu chị ngốc tì cưng vẫn là nhược trí đi, lớn thế rồi còn đái dầm. . . . “
Đông kì ngẩn ngơ, mặt đỏ lên:
“Em có đái dầm đâu! Chỉ là chỉ là em. . . . . .”
Vãn Vãn căn bản không cho nhóc cơ hội giải thích.
“Dám làm không dám nhận, không phải nam nhân. . . . . . Xấu hổ xấu hổ cái mặt!”
Đông Kì vẻ mặt đầy hắc tuyến: “. . . . . .”
Người con trai tốt không chấp con gái.
Nhóc cắn răng một cái, chuyển mở đầu.
Bọn nhỏ náo loạn cả lên, làm cho không khí bớt căng thẳng đi ít nhiều.
Hoắc Khải Hàng mỉm cười, nhìn về phía Ninh Mẫn, thu lại ánh mắt si tình, nhẹ nhàng nói:
“Rốt cục chúng ta vẫn là một nhà! Đây là chuyện tốt!”
Một đoạn tình yêu chân thành tha thiết, giờ đây đã đặt một dấu chấm tròn.
Bảy năm trước, cô yêu hắn, làm hắn hạnh phúc; bảy năm sau, hắn còn nợ nàng một phần tự do, thành toàn cho hạnh phúc của nàng, tựa như hiện tại, nhìn thấy bọn họ một nhà bốn người đoàn tụ, hân hoan vui mừng đoàn, thực ra hắn rất đau đớn, nhưng đồng thời, hắn cũng cảm thấy vui mừng.
Hắn và cô, đều có hạnh phúc riêng. Vậy là đủ.
Lấy chồng cũng là tốt.
“Hoắc Khải Hàng, anh và Cố Hiểu. . . . . .”
Cô muốn hỏi.
“Hư. . . . . .”
Hắn lắc đầu:
“Việc này, em đừng quan tâm .”
Ninh Mẫn: “. . . . . .”
“Mẫn Mẫn, khi có thai lần đầu, không ai bên cạnh chăm sóc cho em, em đã nếm đủ khổ. Lần này có thai, em lại phải trải qua nhiều khó khăn, thật vất vả, nhưng may mắn khúc mắc cũng được giả tỏa, về sau gia đình em cũng sẽ ổn. Mặt khác, đã có người đàn ông tốt lo lắng cho em. Còn chuyện của anh, anh sẽ tự giải quyết. Em cần giữ tinh thần thoải mái, chờ ngày cử hành hôn lễ, sau đó nghênh đón một sinh mệnh nhỏ ra đời. . . . . Mọi chuyện khác đều không quan trọng bằng.”
Hoắc Khải Hàng nhẹ nhàng dặn dò, thêm một câu:
“Nhất định phải hạnh phúc! Đem quá khứ bất hạnh chôn vùi sâu vào dĩ vãng. . . . . .”
Ninh Mẫn nghe hắn chúc phúc, ánh mắt thâm tình kia làm tim cô run lên, cúi dầu nói:
“Được! Em hy vọng, anh cũng có thể tìm hạnh phúc thuộc về mình!”
Hoắc Khải Hàng cúi thấp đầu xuống: “Nhất định! Nhất định!”
Kỳ thật, trong lòng hắn hiểu được: chưa chắc đã có thể.
Hắn đem thở dài nuốt xuống bụng, ngược lại cúi đầu, xoa xao khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn:
“Đi thôi! Về sau, phải lớn lên khỏe mạnh, hạnh phúc. . . . . Có ba ba có ma ma, còn rất nhiều người yêu thương con. . . . . . “
Hắn nghĩ, bọn họ đều giống nhau, cho dù là hắn hay Đông Đình Phong, đều có một gia đình không trọn vẹn, nhưng hắn hy voingfj, dứa nhỏ này có thể vui vẻ lớn lên trong một gia đình hạnh phúc.
“Con nghĩ ôm chú một cái!”
Vãn Vãn đáng yêu kêu lên một tiếng, mang theo một loại tình cảm không muốn xa rời.
“Được!”
“Con có thể gọi người một tiếng ba ba cuối cùng không?”
“Có thể!”
Yêu cầu này cơ hồ làm cho Hoắc Khải Hàng rơi lệ.
Trời biết hắn đã rất hy vọng nhóc là con gái hắn, như vậy cuộc sống của hắn sẽ trở nên tràn đày màu sắc.
Đáng tiếc không phải.
Được rồi, may mắn cũng không phải.
Như vậy Vãn Vãn có thể có một gia đình đầy đủ.
Cái này đối với hắn là bất hạnh, nhưng đối với nhóc là rất may.
Vãn Vãn lao vào vòng ôm của Hoắc Khải Hàng, hung hăng hôn một phát vào má, tiếng kêu vô cùng vang dội:
“Ba ba, con sẽ rất nhớ người! Người chờ nhé, con sẽ đến thăm người. . . . . .”
Nhóc con lấy hai tay ôm lấy mặt Hoắc Khải Hàng, trịnh trọng thề. Trong mắt có cảm xúc không muốn xa rời.
“Được!”
Hắn ôm chặt lấy đứa nhỏ nhu thuận này, cảm thụ được thân mình nho nhỏ truyền tới ấm áp.
Khi buông ra, nhóc xoay người quay đầu nhìn Ninh Mẫn, trong ngực hắn một mảnh trống rỗng, từng giây phút lo lắng chầm chậm trôi qua.
Hắn đứng lên, tạm biệt bọn họ xuống lầu rời đi; Ninh Mẫn nắm tay Đông Đình Phong, Đông Đình Phong ôm Vãn Vãn, người một nhà, hôn nhẹ Vãn Vãn, thân ảnh một nhà kia đi càng ngày càng xa.
Trong lòng có một loại đau, mở rộng ra vô hạn đích.
Hoắc Khải Hàng đuổi theo vài bước, Ninh Mẫn, đó là mặt trời soi sáng thế giới của hắn. Mấy năm nay, hắn một mực theo đuổi cô, một lòng nghĩ muốn níu cô lại, hao tổn nhiều tâm sức, chỉ vì muốn tạo ra một thế giới nhỏ mà hắn và cô có thể cùng nhau nắm tay quang minh chính đại đi trên đường mãi mãi. Kết quả, hắn vẫn mất đi cô.
Đúng vậy, lúc này đây, hắn hoàn toàn mất đi cô.
Đứng đó như một bóng ma, hắn cảm thấy thực lạnh lẽo.
Trên đầu ánh sáng mặt trời bị chiếc ô đen che khuất đi, thế giới của hắn cũng bị mây đen bao phủ. Chiếc ô dần trở nên nặng nề, quá dày, sợ là sẽ không còn ánh sáng mặt trời xuyên thủng được nó để mang đến ánh sáng ấm áp cho hắn nữa. . . . . .