Cố Hiểu nhìn cha, ông là quan chỉ huy cao nhất của quân đội Cố gia, là một trong những nhân vật kiệt suất có ảnh hưởng lớn trong giới chính trị của Đông Ngải Quốc. Ông xuất sắc, nhưng đồng thời cũng là người lộng quyền.
Ông ngồi ở vị trí này, ngồi ba mươi mấy năm, lệnh đưa ra chắc như núi, không ai dám làm trái.
Đối với người đàn ông này, cô có yêu cũng có hận__ hận ông vô tình vô nghĩa, đối với con gái mình không có chút tình cảm nào. Đã có lần cô cảm thấy cha là một người đàn ông có tình cảm xa cách. Sau này cô đã biết một bí mật của cha, đó là lúc ngẫu nhiên nghe được cuộc đấu khẩu của ông và vợ mới biết được. Biết được thì ra ông cũng đã từng yêu một người phụ nữ, cô còn biết được cha là người dám làm dám nhận, vì sao đến bây giờ ông lại hỏi như thế
“Quỵt nợ, ở trên người cha chưa bao giờ có cái phẩm chất đặc biệt này”
Cố Hiểu bình tĩnh nói, mơ hồ dẫn đến một chút ý tứ châm chọc. cố Chấn nghĩ nghĩ, thở ra một làn khói, ánh mắt thâm sâu kia, mơ màng trong khói, vẻ mặt biến hóa bất thường.
Ông gật gật đầu, nhìn thoáng qua Cố Đan, giống như đã hiểu rõ điều gì rồi.
“Con đang ám chỉ việc tiêm chất RE cho tiểu Đan, chuyên này có phải hay không?”
Trong lòng cô không hiểu run rẩy, đau lòng trước lời nói của cha sao có thể nhẹ nhàng bang quơ như vậy. mạng người trong mắt ông rút cuộc có giá như thế nào? Cô thực sự không hiểu nổi ông, bây giờ xã hội pháp quyền, quyền lực có cao, cũng không thể coi mạng người như cỏ rác. Nhưng ông thì sao?
Ông nhéo mi tâm một cái, như là đang suy nghĩ, như cân nhắc có nói hay không? Một hồi lâu ông ngẩng đầu lên.
“Tiểu Đan từ trong bụng mẹ đã mang bệnh bẩm sinh. Bác sĩ nói nó sẽ không sống quá 20 tuổi. phương pháp trị liệu duy nhất là hằng năm phải tiêm RE một lần. tiêm vào vài năm xem có kích thích kháng thể sinh trưởng trong cơ thể nó được hay không.”
“Đương nhiên cha biết tiêm thuốc đo vào sẽ tổn thương rất lớn đến bản thân. Nhưng vì mạng sống của nó, ngựa sống lại trở thành ngựa chết, bác sĩ nhất định phải thực hiện như vậy.”
“chuyện có muốn tiêm vào hay không, cha luôn suy nghĩ suốt mấy tháng, cuối cùng chỉ có thể tiếp nhận đề nghị của bác sĩ. Nếu con không tin con có thể đi tìm bác sĩ Jone bác sĩ điều trị cho tiểu Đan, tìm hiểu mọi chuyện. điện thoại là…”
Ông đọc số điện thoại nhanh như bay, sau đó thở ra hơi khói
“Jone ở bên kia có sổ ghi chép theo dõi bệnh tình từ nhỏ đến lớn của tiểu Đan”
Ý hận bị đông lại, Cố Hiểu ngây người, rất lâu không nói lời nào, càng không biết có nên tin tưởng cách nói như vậy không. Cách nói này, hoàn toàn trái ngược với nhận thức của cô trải qua suốt một thời gian dài.
Cô ngây ngốc nhìn ánh mắt của Cố Đan cảm thấy bất ngờ.
“Cha…. Chuyện này , chuyện này tới bây giờ sao cha không nói cho con biết”
Thanh âm của cô phát run, bởi vì cô rõ ràng, cha không có thói quen nói dối.
“Không cần thiết phải nói” ông nặng nề trả lời.
Cô nhìn chằm chằm, gắt gao hỏi
“Cha đây là cố ý để cho con hiểu lầm?”
“Cha chỉ làm chuyện cha cho rằng là đúng, con có hiểu lầm hay không là chuyện của con”
Cha chưa bao giờ là người chịu giải thích. Điểm này, cô biết.
“Người tiểu Đan còn phải gánh chịu thêm một hai năm nữa chất RE, sau đó lại tiến hành điều trị toàn diện, hôm nay mẹ con các con đều ở đây, cha nghĩ cũng nên nói rõ với các con..”
“Còn con, Tiểu Đan, con cũng đã trưởng thành rồi. về sau con vẫn muốn chạy trốn đừng nên diễn cho ông xem, ông thuyết phục Nghiêm thượng tướng của Trúc Quốc để con vào học viện quân sự của bọn họ, nhờ không ít quan hệ….
“Tiểu Đan, con là đàn ông con trai, học cách tự lập, là bắt buộc. mẹ con vì sinh con mà không lập gia đình, ông tách hai người ra, là không muốn con làm lỡ giở tiền đồ của mẹ con…”
“Con đừng gắt gao nhìn chằm chằm ông như vậy… được rồi ông thừa nhận ông cũng có tư lợi, là suy nghĩ cho danh dự của gia tộc, làm như vậy cũng là bắt buộc”
Cố Chấn nặng nề kể, hơi khói trắng lượn lờ, thanh âm vững vàng.
“Biết Tiểu Đan là con của Hoắc Khải Hàng, cũng là chuyện vài năm trước. không có làm rõ chuyện này, là không muốn kết thân với Hoắc gia, một mặt có điều phải suy nghĩ, chính là không tiếp tục nói.”
“Cha, cha khống chế Hàn Tịnh, âm thầm giám sát Đông Đình Phong, cha dung Vãn Vãn tráo đổi con của Hàn Tịnh, vì muốn một ngày, ở thời điểm cần thiết, dùng Vãn Vãn để dẫn đến chiến tranh giữa Đông Đình Phong và Hoắc Khải Hàng, có phải không?”
Cố Chấn vòng ra sau bàn làm việc, ngồi xuống.
“Cha làm nhiều như vậy, là chờ cơ hội để lật đổ hoàn toàn Hoắc gia có phải không?”
Cố Chấn để tay lên ghế làm việc, phất phất tay:
“Đi xuống đi, chuyện này không cần con can dự vào”
“Cha”
“Đi ra ngoài”
Ông quát lên, âm thanh lạnh như băng, mang đầy sắc thái ra lệnh. Cố Hiểu cắn răng, thấy cuộc nói chuyện này không đi đến đâu, đành cùng con trai xoay người rời đi. Trong phòng chỉ còn một mình ông, tĩnh lặng tới mức có thể nghe tiếng dây đồng hồ chạy trên tường. ông cân nhắc một lúc, bấm gọi một số điện thoại, rất nhanh bên kia bắt máy.
“Anh, có việc ạ?”
Là Cố Tĩnh
Cố Chấn dựa vào tay ghế: “Cậu giấu tôi rất nhiều chuyện”
Ông nói thản nhiên câu chữ nhả ra rất có lực. Cố Tĩnh khẽ cười, giống như đang vươn vai, thái độ nhàn hạ vui vẻ.
“Anh đang nói cái gì?”
“Hoắc Trường An và Quý NHư Tịch ly hôn có phải không?”
“Tin tức của anh rất nhanh”
“Đông Dạng thực ra là Chung Đề, cậu biết mà vẫn giấu diếm tôi..”
Cố Chấn lạnh lùng nói
“Việc này mẹ biết, là mẹ không cho em nói cho anh biết….. anh vì một người phụ nữ, muốn trở mặt với em sao?”
“Hừ, bây giờ cậu đã nắm quyền, đương nhiên không sợ trở mặt với tôi”
Ông lãnh đạm nói tiếp. Cố Tĩnh nói
“Anh, mục tiêu của chúng ta là không chia rẽ,… vì Cố gia chúng ta, nhân tiện thu phục người phụ nữ mà anh thương nhớ bao nhiêu năm có phải hay không? Anh , em hiểu rõ, chuyện này là tâm nguyện của em, bao nhiêu năm cũng không đổi thay.”
“Cậu cảm thấy mẹ có thể nhận người phụ nữ thất thời của Hoắc gia thành con dâu mình sao?”
“Chuyện này, anh yên tâm, chỉ cần Như Tịch bằng lòng, em sẽ có cách để mẹ cười tủm tỉm uống trà của con dâu.”
Ngữ khí kia, thật sự rất tự tin. Đứa em này cũng không phải là đứa em mà anh nói gì nghe đấy, tính toán của nó hiện tại so với ông còn cao hơn.
“Tôi cho cậu một lời khuyên..”
“Anh cứ việc nói đi..”
“Cẩn thận đừng để Quý Như Tịch ở trên người cậu lật ngược, Quý Như Tịch không phải người phụ nữ bình thường”
Cố Tĩnh im lặng một chút.
“Cảm ơn đã nhắc nhở, nếu bà ấy chỉ là người phụ nữ bình thường, em cũng sẽ không thích nhiều năm như vậy. sau khi mẹ bà ấy mất em cũng không có tái giá chỉ để đợi cơ hội như vậy. anh, anh nên chúc phúc cho em..”
“Chờ thực sự có ngày đó hãng nói”
Cố Chấn chấm dứt đề tài này
“Mặt khác tôi có chút muốn hỏi cậu, cậu trả lời chi tiết cho tôi”
“Nói đi”
“Cái chết của Đông Diệu Hoa, có liên quan đến cậu không?”
“Vì sao cho là như thế?”
“Thường Hoan sinh con là cậu giật dây, Đông Diệu Hoa lúc còn sống vẫn luôn điều tra chân tướng sự thật cái chết của Hoắc Trường Nhạc, sau đó, hắn trên đường đi gặp Thường Hoan bị tay bắn súng tỉa bắn chết, cậu để tôi không nghi ngời cũng thật khó..”
“Nếu em nói không phải anh sẽ tin sao?”
“Chỉ mong không phải cậu”
“Ha, anh, nếu là em thì sao, anh sẽ học Hoắc Trường An, vì việc nước quên tình nhà sao?”
Cố Chần và Đông Diệu Hoa từng là bạn tốt, ông không nói lời nào
“Anh Đông Diệu Hoa không phải do em giết….Tuy rằng em gái của chúng ta, vì không gả được cho Đông Diệu Hoa mà say rượu chết ở bên giá rượu, nhưng em cũng không đem chuyện này đổ lên Đông Diệu Hoa, anh đừng nghĩ nhiều. cùng nhau liên thủ khiến cho Hoắc gia xuống đài mới là chuyện chính sự của anh em ta. Đến lúc đó, anh là Thủ tướng em là phó thủ tướng, sẽ trút hết oán hận mà chúng ta phải chịu đựng… anh cứ chờ xem, lần này, chúng ta có thể khiến Hoắc gia thua cuộc, nhưng giao tình thì ngày càng vững chắc.”
“Mượn một từ thịnh hành hiện này, em chính là nam khuê mật( người đàn ông giường chiếu) của bà ấy. Bị chính nam khuê mật của mình phản bội, bà ấy có bao nhiêu thống khổ…”
Quý Như Thương cười lạnh lùng. Điều này làm cho người ta nhớ tới một câu: độc nhất là lòng dạ đàn bà. Cố Tĩnh sắc mặt lạnh như băng, hung hăng ngắt một bông hoa đang nở rộ trong chậu hoa để trên mặt bàn.
“Cô nếu dám ở trước mặt Như Tịch nói linh tinh, tôi sẽ cho cô chết cũng không biết chuyện gì xảy ra..”
“Yên tâm, chúng ta bây giờ là châu chấu cùng một dây thừng, anh bảo vệ tôi, tôi cũng bảo vệ anh. Nếu như chuyện tôi làm đưa ra ánh sáng, chuyện anh phái người nhắm bắn người của tôi cũng theo ra ngoài ánh sáng, chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân. Cố Tĩnh, nếu anh muốn có được vị trí kia, như vậy nhất định phải bảo vệ lợi ích của Quý gia, lợi ích của tôi, nếu Quý gia gặp chuyện không may, nửa đời sau của anh cũng đừng hòng cùng chị gái tôi phong hoa tuyết nguyệt (tình cảm nam nữ) đó chính là hy vọng hão huyền.”
Cố Tĩnh hung hăng nắm bông hoa trong lòng bàn tay, chợt nở nụ cười.
“Có lẽ cô đã sống đủ rồi”
“Muốn giết người diệt khẩu sao? Đến đây, tôi không sợ, tôi nói rồi, chuyện tôi đưa ra, anh sẽ xúi quẩy theo, anh trăm phương ngàn kế nhiều năm như vậy, không muốn chịu thua thiệt, có thể phóng ngựa đến đây.”
Thanh âm ngoan độc. Cố Tĩnh nghĩ, người đàn bà này, thật sự là chán sống
“Tôi dùng mạng của con cô mua người vừa chết, cô cảm thấy mua bán này có lời sao?”
Bên kia Quý Như Thương không có động tĩnh gì, nửa ngày, bà mới cười nhẹ trả lời một câu:
“Nếu như anh động vào Hoắc Khải Hàng, anh thấy anh với chị tôi còn có thể tiếp tục sao?”
“Có chuyện, có thể tôi đã quên nói với cô…”
“….”
“Sự thật Hoắc Khải Hàng vốn dĩ không phải là con của cô, chuyện này A Tịch đã biết, nó là con của Chung Đề!”
“Điều đó là không có khả năng”
Bên kia sau một hồi lâu im lặng, chợt tuôn ra một câu như vậy. Cố Tĩnh khẽ cười, lời nói mang tự tin
“Tất cả đều ở trong lòng bàn tay tôi. Quý Như Thương, con trai suốt của cô vẫn ở trong tay tôi. Bây giờ đang sống cuộc sống như ý, còn đã kết hôn sinh con, nếu không như vậy đi, tôi sẽ chuyển cho cô một bưu kiện, cuộc sống đã trải qua suốt 32 năm của đứa bé đó cho cô xem, để cô hiểu rõ ràng. Còn có thể sắp xếp cho cô nhìn thấy con trai, đến lúc đó cô quyết định lại xem còn muốn làm giao dịch này với tôi hay không….nhìn xem cô chết hay là con trai cô chết thú vị hơn..”
Ông không đợi bà kịp phản ứng , ngắt lời, nụ cười lạnh hiện lên ở trên mặt.
Quý Như Thương , muốn đấu với tôi, cô dù có thế nào cũng đấu không lại được tôi.