“Nếu không hỏi rõ ràng, ngộ nhỡ nhận sai làm sao bây giờ?” Đông Kỳ có vẻ tích cực
“Cậu đã nhận sai một lần đó”
“Ách, việc này, việc này..” nhóc lại suy nghĩ “Cùng lắm thì lại nhận lại..”
Chuyện rất dẽ dàng! “Ai nha, cậu quản nhiều như vậy làm gì.”
“Cha mẹ thì không thể nhận bừa” Đông Kỳ vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Trước đây không phải cậu cũng gọi mẹ tôi là mẹ đó sao…tôi làm sao lại không thể gọi cha cậu là cha chứ..”
Đông Kỳ không nói gì ; “……”
Suy nghĩ qua có chút choáng váng, bọn chúng bây giờ đang tranh luận cái gì?
Đông Đình Phong nghe mà bật cười: hai đứa bé này, một đứa thì thẳng tính, một đứa thì tính rất cẩn thận, thật đúng là một đôi dở hơi.
Lại nói đến trong phòng, Ninh Mẫn đem toàn bộ chuyện mình đã trải qua kể hết ra.
“Làm sao có thể có chuyện như vậy?”
Nghe xong ba vị trưởng bối đều kinh ngạc.
“Con cũng không nghĩ tới, chuyện cự nhiên phát triển như vậy”
Ninh Mẫn thở dài, sờ sờ cái mũi đưa ra một kết luận
“Viên mãn trong không viên mãn” cô cười
“Đây là duyên phận”
Mẹ ngây ngươì một hồi, mới nói nhỏ
“Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ”
Cha đi theo cười vui mừng
“Nhân duyên chú ý trúng đich, mặc kệ con người co vì nguyên nhân bên trong hay không”
Ông nội cười ha ha : “Thứ tình cảm này không phải lòng người có thể tính toán được”
Đúng vậy yêu là duyên, không yêu chính là kiếp số, chính là tai vạ.
“Bây giờ các con tính thế nào?” mẹ hỏi
Ninh Mẫn nghĩ nghĩ trên mặt một nụ cười ấm áp. “Cẩn Chi nói đúng hạn cử hành hôn lễ, đến lúc đó, Vãn Vãn và Tiểu Kỳ sẽ làm tiểu hao đồng cho bọn con, ý của Cẩn Chi muốn đón cả hai đứa nhỏ về Đông viên, anh sẽ mời mộ chuyên gia khác về trị liệu tiến hành châm cứu cho Vãn Vãn, con sẽ trông chừng bọn trẻ, về sau sẽ không có rời xa họ nữa”
Cô tin, ông trời đã cho bọn họ một nhà đoàn tụ, bệnh của Vãn Vãn nhất định sẽ được chữa khỏi. Tuy rằng Lăng Châu ngàn lần không nỡ, nhưng cuối cùng vẫn đi tiễn bọn họ. Hôm đó Ninh Mẫn theo Đông Đình Phong về Đông viên, mang theo cả hai tiểu bảo bối đáng yêu.
Lúc đến Đông viên Vãn Vãn rất ngạc nhiên, vốn là chỗ ở của cha thật đẹp, cũng tương xứng với nhà của bác Hoắc gia vậy. nhóc cảm thấy phủ thủ tướng rất trang nghiêm, không qua loa, mà bên trong, thực tuyệt đẹp, trên mặt mỗi người đều tươi cười. đây là nơi cô thích nhất, tươi cười nhưng khiến người ta sinh ra cảm giác ấm áp.
Nhóc kéo tay cha đi vào vườn lúc này, liền thấy thích luôn trang viên này.
“Anh thật sự sao, thật sự sao, những bảo bối này cự nhiên là kiệt tác của anh và chị dâu? Nghe nói bạn nhỏ tên Vãn Vãn này cũng là một thiên tài…. Oa , chị dâu, chị thật tuyệt vời, thật có thể sinh….oa em vui chết mất, đến đây nào, bé ngoan, để cô ôm, chậc châc, thật xinh đẹp..”
Đông Lôi vọt lên đối với cặp long phượng này xem xét lại xem xét, cuối cùng không thể nhịn được, bế Vãn Vãn lên, hung hang hôn …
Vãn Vãn há hốc mồm, nhiệt tình như thế sao, so với nhóc còn nhiệt tình hơn.
Hắc hắc nhóc rất thích nha..
“Cha, vị thần tiên như chị này là ai vậy?”
Vãn Vãn ngọt ngào hỏi, Đông Ky nghe mà xem thường. cô nhóc này lại triển khai trình độ nịnh nọt siêu cấp rồi. Đông Lôi sửng sốt, nở một nụ cười
“Trời ah, nhóc này miệng lưỡi thật ngọt, qua đây, chúng ta quen biết một chút, cô là Đông Lôi, là cô của con”
“Chào cô, con là Khuynh Vãn, cô thật xinh đẹp, con rất thích cô”
Lúc nói chuyện còn ghé qua hôn một cái khiến Đông Lôi vui sướng kêu lên
“Oa nha đầu này, cô thích, rất thích…xinh đẹp như vậy, ngọt ngào như vậy”
Đông Kỳ nghe xong bĩu bĩu cái môi, sờ mũi: có ý gì, có phải báo cho cậu biết cậu bị thất sủng rồi không? Cậu đột nhiên có chút u buồn.
“Đến đây là VÃn VÃn phải không?,,,ta thì sao, gọi ta là gì?”
Vãn Vãn nhìn thấy ông già râu bạc phơ, miệng nở nụ cười, bộ dạng hòa nhã dễ gần, nghĩ nghĩ, lập tức gọi.
“Con biết, là lão tổ tông, lão phật gia trong nhà chúng ta, con hẳn là nên theo Tiểu Kỳ gọi cụ là cụ nội có phải không?”
“A a a đúng là miệng rất ngọt, đến đây, … để cụ ôm nào, một cô bế xinh đẹp thơm như vậy, cụ thật rất lâu không gặp qua..”
Đông Lục PHúc ngồi xổm muốn ôm, Vãn Vãn vội vàng nói
“Cụ nội Vãn Vãn rất nặng, cụ đừng bế, con ôm cụ nội một chút là được”
“Ha ha ha tiểu quỷ này, thật sự có thể chăm sóc người… hừ, cụ nội không tin không bế được con…biết không, nhớ năm đó cụ có thể vác ba trăm cân mỡ, con cũng chỉ có vài cân, không vấn đề… đến đây,cụ bế cái nào xem cụ nội bế được con không”
“Cụ nội bế con chậm một chút”
Đông Lục Phúc bế Vãn Vãn lên, hôn một cái, hôn thẳng đến khi nhóc cười haha. Đông Đình Phong ở bên cạnh nhìn, nhìn ông vui vẻ như vậy tâm tình cũng cực kỳ vui.
Ánh mắt của anh chuyển nhìn sang mẹ, còn Chung Đề ở bên cạnh, còn những người khác, cũng chưa đến giờ, không về nhà, tình hình chung là rất ít khi về nhà.
“Vãn Vãn đi qua gặp bà nội”
Anh ôm con lại dẫn đến trước mặt mẹ và Chung Đề.
“Vị này là bà nhỏ…”
Vãn Vãn chuyển động tròng mắt kinh ngạc kêu lên.
“Bà nội và bà nhỏ, làm sao còn trẻ như vậy?”
Vốn Hà Cúc Hoa mỉm cười lại phì cười, mà Chung Đề liền trực tiếp bế người nhóc lên.
“Cái miệng nhỏ nhắn này, thật rất biết ăn nói, như thế rất tốt, lại có nhiều niềm vui trong nhà,…ôi ôi mọi người mau nhìn a, Kỳ Kỳ nhà chúng ta đang ghen”
Chung Đề nhìn thoáng qua vẻ mặt đìu hiu của Đông Kỳ
“Con nào có ghen..”
Đông Kỳ lớn tiếng, cậu giữ chặt tay Ninh Mẫn “Con mới không ghen, bọn con là chị em ruột, tất cả của con nên chia sẽ với chị, tất cả của chị cũng sẽ chia sẻ cho con”
Được rồi nói thật ra, cậu cũng có chút khó chịu, nhưng trước kia cha và cậu đã nói rõ ràng, cậu là đàn ông con trai phải bảo vệ phụ nữ con gái, đem bọn họ che chở như bảo bối.
Ân, cậu là người đàn ông nhỏ, cậu rất muốn bảo vệ mẹ, đương nhiên, yêu ai yêu cả đường đi cùng Vãn Vãn chia sẻ cậu đã có tất cả.
Cho nên cậu tuyệt đối không ghen.
Tối hôm đó, mọi người trong Đông gia đều trở về, để nghênh đón thành viên nhỏ mới trong gia đình, đoàn tụ đầy đủ tiệc gia đình lúc này đây, Nhị thúc, Tam thúc, và cả mấy anh em đều có mặt, tất cả mọi người đều ngạc nhiên, nhưng bọn họ cũng không có hỏi kỹ, thái độ hòa nhã.
Tiệc tối, Vãn Vãn và Đông Kỳ ngồi một chỗ thường đấu võ mồm, khiến cho mọi người bật cười vui vẻ. Vào đêm xảy ra một vấn đề nghiêm trọng: chính là vấn đề đi ngủ.
Đông Đình Phong cho người làm thêm một phòng ở tầng của bọn họ, đặt hai chiếc giường, tính là cho hai đứa trẻ ngủ, như vậy có thể gia tăng thêm tình cảm giữa hai bọn trẻ.
Đông Kỳ thật sự không thích ở chung một phòng với người khác, đứa bé này từ nhỏ đã có thói quen tự lập, vẫn luôn một mình một phòng, cũng chỉ thích chơi trò chơi hoặc đồ dùng học tập của mình. Lúc đưa ra vấn đề này thì cậu liền nhíu mày.
“Thân thể chị không tốt cần con chăm sóc”
Thế này Đông Kỳ mới cố mà đồng ý. Sắp xếp như vậy kỳ thật cũng là tâm tư của Đông Đình Phong. Nhưng con gái của anh cũng không vừa lòng. Sau khi tắm rửa xong quay lại phòng, nhìn thấy nha đầu kia lăn lộn trên giường, trên tay ôm một quyển sách.
“Con muốn ngủ cùng mẹ, trước kia con vẫn ngủ cùng mẹ, về sau vẫn muốn ngủ cùng mẹ…”
Vãn Vãn nhìn thấy anh, lập tức bỏ sách xuống, chui vào trong chăn, đôi mắt to tỏa sáng, hưng phấn nói
“Con từ trước tới giờ chưa có cùng cha mẹ ngủ chung, cha, mau đến đây…cha nằm bên này, mẹ nằm bên này, Vãn Vãn là bảo bối ở trong lòng cha mẹ, nên con nằm ở giữa, …oa thật vui”
Đông Đình Phong thật sự không đành lòng đuổi đứa bé này ra ngoài, suy nghĩ một chút, đây chính là đứa con gái anh mới nhận lại, lại còn đổ bệnh
“Được rồi…được rồi, vậy ngủ đi”
Cửa phòng bị mở ra, Đông Kỳ tiến vào vội nói
“Cha con cũng muốn ngủ chung với mọi người, con cũng muốn ngủ chung với mọi người, cha không thể một bên trọng một bên khinh được.”
Đông Đình Phong “…….”
Một cái giường bốn người làm sao ngủ được? tuy rằng cái giường này cũng khá lớn.
“Đến đây nào, không thiếu phần con..”
Ninh Mẫm vẫy vẫy tay cưng chiều. Đông Kỳ hai mắt sáng ngời, nhảy lên giường hô, lăn lộn cùng Vãn Vãn, Đông Đình Phong khoan tay, nhìn một giường mẹ con vui sướng khoa chân múa tay này, mà mỉm cười.
Trong phòng chưa bao giờ náo nhiệt như thế, anh biết, đây chính là hương vị của hạnh phúc.