Ngày hôm nay, cổ phiếu mà tập đoàn Vạn Thế của Đông gia đang giữ, thật sự có chút khó khăn.
Đông Lục Phúc nhìn thấy tình cảnh này, nghiêm túc nhìn Đông Đình Phong nói:
“Đợi sau khi gặp mặt Hàn Tịnh thì hãy nói rõ ràng, Đông gia chúng ta không thể tiếp tục im lặng nữa. Như vậy sẽ gây tổn thương cho Ninh Mẫn và hai đứa nhỏ, cũng ảnh hưởng tới kinh tế của tập đoàn Vạn Thế.. Cẩn Chi con nghĩ xem muốn xử lý chuyện này như thế nào?”
Nói đến chuyện này, vẫn thật khó khăn.
Đông Đình Phong đứng trước của sổ sát đất, ánh nắng ban mai chiếu thẳng xuống gương mặt của anh như có vẻ mặt suy nghĩ, nghe ông nổi hỏi, mới quay đầu, găt đầu nói:
“Ông nội trong lòng con có tính toán.”
Hắn đoán, mục đích ban đầu của những người đó là muốn kéo Đông gia xuống nước, sau đó từng bước một, muốn phá hủy quan hệ hai nhà Hoắc Đông.
Có lẽ đến lúc đó, bọn họ còn có Thần gia làm người phát ngôn..
Chuyện xấu của ba nhà, như vậy Cố gia liền có thể độc quyền rồi.
Hắn nhìn về phía cửa, ở cách xa, truyền đến những âm thanh rất khó nghe, mà ầm ĩ, nhưng bảo vệ cổng bên kia nhiều lần đến báo, nói, từ ngày hôm qua cho tới hôm nay, tất cả tạp chí lớn đều có phóng viên canh giữ ở bên ngoài Đông gia, dối mặt với cái tin tức động trời như vậy, bất luật là nhà truyền thông nào cũng không muốn bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Đương nhiên chuyện này là giấy không gói được lửa, muốn ngăn lại miệng thiên hạ, thân là người trong cuộc, Đông Đình Phong phải đứng ra giải thích, làm rõ mọi chuyện, để người dân thắc mắc chuyện này bình ổn lại.
Về phần giải thích như thế nào, vậy chỉ nhờ vào tài ăn tài nói rồi.
Bây giờ, tất cả mọi người đều biết, cái tội danh trùng hôn này, vô luận như thế nào cũng không thoát khỏi. Hiện nay, Đông gia đang cố gắng xoay chuyển tình hình để tổn hại danh dự xuống mức thấp nhất.
Tám giờ sáng, Đông Đình Phong nhân lúc Trần Tụy đi lấy xe, chậm rãi đi ra ngoài.
Cửa lớn vừa mở, các phóng viên, truyền hình liều chết vây lại, một đám cầm microphone, đỡ máy quay, chen chúc tiến lên:
“Đông tiên sainh, trước đó ngài đã công bố vợ của ngài đã chết nhưng sao bây giờ cô ấy lại còn sống trở về? Đối với chuyện này ngài có giải thích nào không?
“Đông tiên sinh, Đông phu nhân nói lúc trước ngài đã giam lỏng cô ấy, chuyện này có thật không? Ngài hiểu luật mà phạm luật sao, lại giam cầm người vợ hợp pháp của mình?
“Đông tiên sinh, nghe nói người vợ mới này của ngài là sinh ra trong gia đình quân nhân, cô ấy có biết vợ ngài còn sống không? Nếu biết rõ, có phải nói lên cô ấy cũng phạm tội hay không?
“Đông tiên sinh, vợ ngài không chết, ngài lại cùng kết hôn với người con gái khác, nếu như vợ trước của ngài không chịu ký giấy kết hôn mà nói, vậy ngài phải ly hôn với người vợ hiện tại, xin hỏi, vậy hôn lễ của hai người có phải sẽ hủy bỏ hay không…?
“Đông tiên sinh, chiếu theo luật hôn nhân của nước Đông Ngải, thì ngài đã phạm tội trùng hôn, quyền lực Đông gia Ba thành lớn như trời, nếu như tòa án manh mẽ cưỡng ép giám sát ngài và người vợ hiện tại ly hôn.. Ngào sẽ ly hôn không? Ngài có phải sẽ âm thầm vận dụng đặc quyền khiến để chuyện này, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không…Đông tiên sinh, nghìn nghìn vạn vạn người Đông Ngải đang mở to mắt nhìn, xin ngài cẩn thận trả lời…”
Một câu một câu giống như lưỡi dao, trong ánh mắt trời ánh sáng chói mắt, vô tình bắn tới Đông Đình Phong.
Xe bị ngăn ở ngoài cửa, mở không ra. Nếu không nói tiếng nào, muốn đi ra có chút khó khăn.
Trần Tụy nhìn thoáng Đông Đình Phong đang ngồi phía sau:
“Boss, làm sao bây giờ?”
Đông Đình Phong đang nhắn tin cho bà xã, nghe hỏi, liền quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó hạ cửa xe xuống, cực lỳ bình tĩnh đối mặt với đèn flash chợt ẩn chợt hiện bên ngoài.
Hắn bình tĩnh nhìn.
Ánh mắt kia giống như một hồi gió lạnh đột nhiên từ bên người lướt qua, chợt rung cả mình.
“Cực khổ cho các vị rồi.. TRời lạnh như vậy, còn canh ở bên ngoài cả đêm, có tinh thần như vậy khiến tôi vô cùng kính nể..”
Ở bên đường rộng lớn hành xanh, còn có một đóng lều dã ngoại còn chưa kịp dỡ xuống.
Các phóng viên nhìn theo ánh mắt Đông đại thiếu, người nào cũng hiểu ý châm chọc của hắn trong câu nói vừa rồi.
Một phóng viên nữ già giặn đẩy mắt kính đi tuốt kên đằng trước:
“Đông tiên sinh, chúng tôi nhận được một tin tức nhỏ, có người không quen nhìn cách làm không quen cách làm, giam vợ trước để có thể tái hôn, nên mới cứa Đông phu nhân ra, cỗ vũ cô ấy đứng ra vì lấy lại công bằng cho mình, đối với chuyện này, ngài nghĩ sao? Có gì giải thích không?”
Ánh mắt Đông Đình Phong dừng ở trên người phóng viên nữ này một chút, ánh mắt lạnh nhạt khiến phóng viên nữ đó lùi lại bước, cô ta không sợ đối mặt với chuyện này, vẻ mặt đầy tức giận, hiển nhiên là bộ dáng vì Hàn Tịnh mà bất bình thay thôi.
“Bây giờ tôi không có lời nào để giải thích.”
Hắn khoát tay áo để bọn họ yên tĩnh lại, giọng nói thong dong mà trầm ổn:
‘Tôi biết rõ những người phóng viên các ngươi rất chuyên nghiệp,gặp chuyện gì cũng muốn đưa tin, vì vậy đối với chuyện này tôi không nói cái gì hết, tôi hi vọng dưới ngòi bút của mấy người, bất luận viết cái gì cũng đừng thêm vô mấy cái phỏng đoán cá nhân, mà bóp méo chân tướng .. Cho tôi một ngày, ngày mai giờ này, Đông viên sẽ tổ chức hộp báo, chiêu đãi ký giả, đến lúc đó, tôi sẽ nói rõ sự việc này từ đầu tới cuối… còn hôm nay, thật xin lỗi, tôi còn có việc, xin mọi người nhường đường.. mấy người phối hợp với tôi, tôi cũng sẽ phối hợp để thuận lợi cho công tác của các vị. Đây là chuyện hai bên đều có lợi. Các vị cảm thấy như thế nào…”
Các phóng viên ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, mặc dù mang nghi hoặc đầy mình, nhưng cũng bị những lời này ngăn ở cổ họng.
Bọn họ đều là người thông minh, hiểu rõ có một số chuyện là không thể gấp. Ép Đông gia nóng nảy, chẳng khác nào tìm đường chết cho mình.
Đông Đình Phong nói xong những này, tiền đóng cửa sổ lại, không có ý định nói thêm bất cứ câu gì nữa.
Các phóng viên thấy tình cảnh như vậy, liền biết hôm nay không hỏi được ccaau nào nữa, đều rất thức thời, một đám người nhường đường, tùy ý cho xe chạy đi.
Xe của Đông Đình Phong chạy xa được một khoảng cách, 20 phút sau, một chiếc xe khác chỡ Ninh Mẫn cũng ra Đông viên.
Hai vợ chồng không có cùng đi chung, là vì không muốn trong thời điểm mẩn cảm này đi gây chú ý cho các phóng viên, để bọn họ lại cố gắng đào tin tức gì… Nếu có thể ít xuất hiện liền ít xuất hiện. Đây tuyệt đối là có lợi.
9h 30’, khách sạn Tinh Quan.
Đông Đình Phong dẫn Ninh Mẫn đến ghế lô đã đặt trước.
Cho tới hôm nay, Ninh Mẫn cuối cùng cũng được gặp vợ trước của Đông Đình Phong.
Ách, được rồi, dùng hai chữ “vợ trước” để hình dung cô ấy, bây giờ gắn với chữ này còn quá sớm mà, liền thực tế Hàn Tịnh còn là vợ hợp pháp của Đông Đình Phong, mà bản thân vốn cũng là vợ hợp pháp, mà lúc này cái loại hôn nhân hợp pháp của cô lại bị đánh một dấu ??? lên. Nguyên nhân vợ hợp pháp trước kia đã trở lại.
Bây giờ cái tình huống này là: Đông Đình Phong có hai người vợ. Một người trên danh nghĩa là vợ hợp pháp, một người có quan hệ ở chung, cũng là quan hệ vợ chồng cùng chung sống, người vợ không hợp pháp.
Điển hình là cái tội trùng hôn ấy mà.
Một khắc bước vào phòng, nhân viên đã nói cho bọn họ biết: Người bọn họ hẹnđ đã tới trước rồi.
Hàn Tịnh chính xác đã tới, còn có một luật sư đi theo, nhìn qua liền biết là một người khôn khéo, tuổi không lớn, có lẽ không tới ba mươi tuổi, ánh mắt lòe lòe phát sáng.
Ninh Mẫn nhận ra người này chính là người hôm qua nói tin tức cho truyền thông.
Nhìn thấy bọn họ, người đàn ông này từ trên ghế đứng lên khom người, ánh mắt dò xét, chỉ có hai giây ánh mắt liền dừng lại trên người NInh Mẫn, ngây người một hồi, khẳng định là đang khiếp sợ: gương mặt của Hàn Tình và Ninh Mẫn, sao có thể giống nhau như đúc.
Đoán rằng tất cả mộ người nhận thức Hàn Tịnh, nhìn thấy Ninh Mẫn, phản ứng đầu tiên là – hai người này, giống như từ trong một khuôn đúc ra vậy. Chỉ có mọt chỗ khác nhau, đó chính là khí chất.
“Mễ luật sư phải không, tôi nhớ rõ, anh từng là bạn học của Hàn Tịnh, đúng không..”
Đông Đình Phong suy nghĩ một chút, từ từ nói ra mối quan hệ giữa hai nguời.
Lúc này Mễ Cơ mới lấy lại tinh thần, gật đầu:
“Đông lão tiên sinh, Đông tiên sinh, hai người khỏe, vị này là Ninh tiểu thư sao?”
Anh ta cực kỳ xem trọng cách xưng hô, cố gắng kéo ra khoảng cách quan hệ giữa Đông Đình Phong và Ninh Mẫn.
Buổi gặp mặt ngày hôm nay, Đông Lục Phúc cũng có mặt.
Đông Đình Phong vốn không muốn ông nội đi cùng, nhưng ông nội không thể chời đợi được nữa muốn gặp Hàn Tịnh, hắn đành phải đưa ông đi cùng,
“Phải, tôi chính là Ninh Mẫn.”
Ninh Mẫn lẳng lặng trả lời, vẻ mặt bình tĩnh.