Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Simy không thể không nhìn người con gái trước mặt bằng một ánh mắt khác.

Ở trong mắt của cô, Ninh Mẫn xinh đẹp, cách ăn mặc lại trẻ tuổi, khó tránh khỏi khiến người ta cảm thấy cô là một người con gái chưa trải qua chuyện đời.

Cẩn Chi cũng không nhắc tới chuyện của Ninh Mẫn nên cô cũng không có hỏi nhiều.

Quan hệ của cô và Cẩn Chi, không thể nói là tốt, cũng không đến mức nhạt nhẽo.

Những năm gần đây, mặc dù cô và hắn có chút xa cách, nhưng ở phương diện làm ăn, cô cũng nhờ dính ánh sáng của hắn, hắn âm thầm giói thiệu không ít sinh ý cho cô, việc này, cô vẫn biết rõ. Bởi vậy, trong cuộc sống hàng ngày, bọn họ thỉnh thoảng cũng sẽ gặp một hai lần. Nếu không cô cũng không phá lệ mà đi trang điểm.

Hôm nay, cô lại biết thêm một chút về cô em dâu này, xem ra, hình như em dâu của cô không giống như vẻ ngoài như nhược mềm yếu như vậy.

Chẳng qua em dâu nói tới “giết người phóng hỏa”, có chút khoa trương nha.

Nhưng một người phụ nữ có thể một mình nuôi dưỡng một đứa bé lớn lên đáng yêu như vậy, tính tình lại tốt, tính cách sáng sủa, thật sự rất khó.

Nếu là cô, chỉ sợ cô không có cách dạy con xuất sắc như vậy đâu.

Lúc cô còn trẻ, cá tính quá mạnh mẽ, quá phản nghịch..

Ô Phương cũng nhìn cô thật lâu, bị câu “Giết người phóng hỏa” kia của cô, kinh ngạc một chút, thấy thế nào cũng cảm thấy cô đang nói giỡn.

Người bình thường làm sao có thể “Giết người phóng hỏa”. sớm đã bị bắt rồi.

Nhưng cô là quân nhân, câu này,.. có chút không thực tế..

“Chị biết mà, yên tâm, chị không phải loại người chịu ủy khuất đâu! Cám ơn.”

Simy nhẹ nhàng nói một tiếng cám ơn, gom những bộ quần áo không thể mặc được nữa bỏ vào một cái túi thật to.

Mỗi một bộ cô nhặt lên, đều nhìn thật lâu, những bộ quần áo này, hơn phân nữa là do chính tay cô tự làm ra, giống như đứa con của mình vậy, trơ mắt nhìn nó bị giày xéo, sao có thể không đau chứ?

Ninh Mẫn lặng lẳng nhìn, không hiểu chị ấy đang chịu đựng cái gì?

Những người kia, chắc chắn có lai lịch không nhỏ.

Cô không có hỏi lại, chẳng qua là giúp đỡ nhặt lên.

Simy không cho, nói cô mang thai, đứng bên cạnh đợi là được rồi.

Ninh Mẫn lắc đầu: Em chỉ là mang thai. Đứng xem em như thủy tinh dễ vỡ, đụng một cái là tan nát. Bây giờ em tốt lắm..

Simy khẽ cười: Em chính là một bảo bối phiền phức. Chị phải thay Cẩn Chi nhìn em thật kỹ. Nếu em có chút sơ suất, chị biết ăn nói thế nào với Cẩn Chi.

Ninh Mẫn vừa nghe, bắt đắt dĩ thở dài, vẫn cố ý giúp đỡ một vài chuyện nhỏ.

Simy thấy cô như vậy, thì biết cô là một người có chủ kiến, cũng không kiên trì nữa.

Dọn dẹp không sai biệt lắm, thì cửa ra vào có xe rác dừng lại, Simy kêu nhân viên cửa hàng mang mấy thứ đó ra ngoài ném hết.

Xe rác lái đi, Simy đang muốn về tiệm, một chiếc xe Rolls-Royce màu đen óng ánh dừng lại.

Ninh Mẫn đi tới trước cửa kính, nhìn xem, nghe được bên ngoài có người kêu “Lạc Hòa” Simy xoay người lại, lẳng lặng nhìn.

Một người con gái ưunhã từ trên xe bước xuống, khoảng hai mươi tuổi, có hai vệ sĩ đi theo phía sau.

Ánh mắt người con gái đó vô cùng lạnh lùng hung hăng nhìn chằm chằm cô ấy, sau đó, từng bước đến gần, trong mắt lộ vẻ châm chọc, giọng nói bén nhọn vang lên:

“Nhìn xem, tôi thấy ai này? Một con chó nhà có tang, không dấu đuôi trốn đi, vậy mà còn dám chạy tới trước mặt lăn lộn.. Cô coi như có lăn lộn, cũng nên lăn xa một chút, Đông Ngải không phải là nơi cô nên trở về?”

Ninh Mẫn nhíu mày, hiển nhiên, người ta tới quậy mà.

“Qủa nhiên, là do cô kêu người ta làm.”

Giọng nói Simy đầy khẳng định, âm thanh nhẹ nhàng, nhưng khí thế cũng không yếu hơn ai.

Simy hoàn toàn khác với Đông Lôi, Đông Lôi được nuông chiều mà mang theo ngay thẳng, đương nhiên, Simy cũng đã trải qua cái tuổi ngay thẳng đó, một người con gái đã trải qua hôn nhân, sao có thể giống một cô gái chưa lập gia đình, cuộc sống tràn đầy ảo tưởng, ánh mắt nhìn thực tế, cân nhắc mọi chuyện càng thêm lý trí, chu toàn hơn.

“Phải!”

Người con gái kia tự nhiên rất hào phóng mà thừa nhận: “Sau này, miễn là nơi cô xuất hiện, tôi đều cho người nện nó tan nát…”

Giọng nói rất ác độc.

“Cô không sợ tôi báo cảnh sát sao?”

Vẻ mặt Simy bình tĩnh, không chút e sợ.

“Cô cứ thử xem, ai chơi ai còn chưa biết!”

Cô gái kia không cho là đúng, nhướng mày, ánh mắt hung ác:

“Phá hủy lớn rồi còn muốn phá hủy nhỏ hả? Không có cửa đâu.”

Giơ tay lên, một bạt tay liền rơi xuống:

“Cô, người đàn bà dâm phụ, cô không nên sống trên đời này.”

Cái tát này, nghiến răng nghiến lợi.

Tách tách!

Có người chụp được một màn này.

Ninh Mẫn vốn là muốn chụp khuôn mặt cô gái kia để đi điều tra lai lịch không nghĩ lại chụp được một màn hành hung người này.

Vệ sĩ bên người cô gái kia, mắt sắc vô cùng, lập tức đi tới, lạnh lùng giơ tay muốn đoạt:

“Đừng xen vào chuyện của người khác.”

Anh vệ sĩ này, không thể nói là hung ác, chẳng qua, hẳn là được huấn luyện nghiêm chỉnh là một nhân viên chuyên nghiệp, vô cùng có khí thế.

Người bình thường, gặp chuyện như vậy, sẽ đưa điện thoại ra ngay rồi.

Ô Phương ở bên cạnh nhìn thấy, đang muốn can thiệp, sợ anh ta gây bất lợi cho Đông thiếu phu nhân.

Ninh Mẫn lại nhẹ nhàng giơ tay lên, ý bảo cô đừng nhúc nhích, khóe môi giơ cao, lách qua, giọng nói miễn cưỡng:

“Người đẹp này, cô trên đường hành hung người ta, kiêu ngạo như vậy, ba của cô là Lý Cương hả? Coi như ba cô là Lý Cương, nếu tôi đưa ảnh chụp này cho giới truyền thông, là Lý Cương, thì cũng thành chuột chạy qua đường thôi..”

Sắc mặt cô ta khẽ biến một chút, nhìn xung quang không thấy ai ở gần, đưa tay muốn cướp.

Ninh Mẫn co rụt tay lại, cô ta không có cướp được, suýt nữa trượt chân.

“Mặc kệ cô là ai, không có chuyện gì thì đừng đụng vô vòng nước đục này.”

Sắc mặt cô ta trắng bệch, tay nắm thành quyền, quay đầu hét lên một tiếng.

“Cô đánh người rồi còn dám la làng nữa hả? vòng nước đục này tôi xác định là đụng nó rồi.Hôm nay nếu cô không cho Thì tiểu thư đánh lại, muốn đi, hừ,.. chỉ sợ không dễ như vậy đâu..”

Mặt Ninh Mẫn trầm xuống.

Đột nhiên Ô Phương phát hiện, Đông thái bây giờ, cả người tuôn ra hàn khí khiến người ta sợ hãi, ánh mắt lạnh như bang khiến người ta không dám nhìn, cùng với sự ôn hòa lúc trước, quả thực cứ như hai người

Cô gái kia lại không sợ, gắt giọng lên:

“Bắt chó đi cày, xen vào chuyện của người khác! Có gan cô đăng lên mạng đi…”

Cô ta quay người, nói với một vệ sĩ, sau đó lại lạnh giọng trách mắng Simy: “Đừng tưởng rằng trèo lên được mấy phu nhân có tiền thì cảm thấy có chỗ dựa cho cô. Cô đã làm rất nhiều chuyện bẩn thỉu hơn, nếu toàn bộ bị tung ra, tôi muốn nhìn coi cô còn mặt mũi để đứng trên đất Đông Ngải..”

Simy im lặng, chỉ người vệ sĩ kia xoay ngươi, giơ tay đoạt lấy điện thoại trên tay Ninh Mẫn.

Cô rung mình, muốn kêu em dâu tránh ra, cũng đã không kịp, một tay nắm lấy tay Ninh Mẫn, một tay ngăn cản Ô Phương.

Sau một khắc, không phải điện thoại trên tay NInh Mẫn bị đoạt mà là người đàn ông kia bị quật ngã trên mặt đất.

Một đôi giày bít trắng, giẫm lên người đàn ông, Đông thiếu phu nhân vốn nhu nhược từ trên cao nhìn xuống:

“Thật xin lỗi, tôi không thích có người động tay động chân với tôi. Sau này thấy tôi, nên cách xa một chút, có thể đi vòng thì cố gắng mà đi. Chồng của tôi nói, không thích tôi đánh nhau, vì vậy, tôi cô gắng không động thủ. Còn không đánh nhau mà bị khi dễ, chồng tôi cảm thấy tôi nên hoạt động vài cái cũng không sao?”

Simy ngây người: người em dâu này thân thủ tốt như vậy sao?

Ô Phương ngây người: Đông thái chỉ dùng một tay liền thu phục được một người đàn ông, đây cũng quá khiến cô xấu hổ rồi. Cô dùng hai tay thêm một chân mới có thể xử lý một người.

Hai vệ sĩ ngây người: Đây là tình huống gì? Sao bọn họ lại nằm trên đất rồi?

Cô gái kia hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người: Thật sự không thể tin được, một màn trước mắt này: Hai vệ sĩ có thân thủ cường tráng như vậy, lại bị hai người phụ nữ trước mặt này quật ngã..

“Hoặc là xin lỗi, hay là bây giờ chúng ta tới cục cảnh sát, vừa rồi tôi đã ghi âm lại đoạn đối thoại đó rồi, tổn thất trong tiệm của Thì tiểu thư cô phải bồi thường tất cả, thật xin lỗi, hôm nay, các ngươi đừng nghĩ có thể rời đi..”

Ninh Mẫn nhàn nhạt nói mấy lời đó. Trên thực tế cũng không có ghi âm lại, chẳng qua là hù dọa bọn họ thôi.

Sắc mặt cô ta lúc xanh lúc trắng, thấy khó xử, đành phải đâm lao phải theo lao rồi.

“Không được để bọn họ rời đi!”

Simy đi tới.

“Tôi chỉ nhịn cô một lần, không có lần thứ hai. Đi thôi.”

Ninh Mẫn khó hiểu, Thì Đàn (Simy) không giải thích, lắc lắc đầu, ý nói cô thả người.

Cô đành nới lỏng chân, vệ sĩ trên mặt đất đứng lên, vẻ mặt phức tạp nhìn cô một cái mới quay người bước lên xe.

Xe bánh trước mới rồi đi, phía sau đã có một chiếc siêu tốc độ chạy đến dừng ngay trước mặt bọn họ.

Ninh Mẫn nhíu mày nhìn.

Một người anh chàng khoảng hai mươi tuổi bước xuống, làn da màu lúa mạch, ánh mắt thật âm trầm.

Anh ta đứng bên cạnh xe, vốn là nhìn trước cửa hàng một chút, sau đó đi tới, bình tĩnh nhìn thoáng qua Ninh Mẫn, rồi dừng lại trên người Simy:

“Con nhỏ kia lại đến quậy hả?”

“Không phải cậu đã nhìn thấy rồi sao?”

Simy thản nhiên hỏi.

“Đi!”

Cậu ta nắm tay Simy, lại bị cô đẩy ra.

“Làm gì vậy, buông tay.”

“Chúng ta đi đăng ký.”

Một câu nói này khiến NInh Mẫn trừng thẳng mắt, người này không phải là em trai của Kỳ Kế sao?

Lại muốn đi đăng lý với vợ của anh trai mình.

Cái này..cái này là đang diễn tuồng gì vậy hở?

“Hồ đồ.”

Simy trách mắng một câu.

“Tại sao lại hồ đồ. Tôi muốn lấy em.”

Cậu ta rống lên:

“Bọn họ muốn tìm em kiếm chuyện, tôi lập tức khiến bọn họ chết.”

Miệng của Ninh Mẫn hung hăng giật giật.

Cậu ta thật có tính trẻ con, bây giờ mà nói, thật sự không phải người chồng lý tưởng.

Simy cười lạnh: “Vậy cậu đi tức chết bọn họ đi! Tôi không rảnh chơi với cậu..”

“Tôi rất nghiêm túc..”

Cậu ta nhấn mạnh.

Simy không muốn để ý tới cậu ta nữa, đi trở về, cậu ta lại đuổi theo, lại bị Ninh Mẫn ngăn lại.

“Tránh ra!”

“Không!”

Cậu ta nhìn cô một cái:

“Tôi biết cô, cô là vợ của Đông Đình Phong.”

“Cậu không cần biết tôi là ai, tôi chỉ muốn thay chị Simy nói một câu.”

“Nói cái gì?”

“Cậu còn quá trẻ, không thíc hợp với chị Simy, phiền cậu đừng tới quấn lấy chị ấy nữa.”

Lông mày cậu ta lập tức nhíu lại.

“Vẻ mặt xa cách khi bị tôi nói vậy. Tàn nhẫn là ấn tượng đầu tiên tôi cảm nhận được từ cậu, trên thực tế, tôi cũng không phản đối chị em yêu nhau, nhưng một người như cậu vậy, chỉ mang đến rắc rối cho chị ấy.”

Vẻ mặt cậu ta không phục, hừ một tiếng, nhưng không có cãi lại, trực tiếp lách qua, đuổi theo, đáng tiếc lại bị Ninh Mẫn ngăn cản:

“Đứng lại. Là một người đàn ông, phải có phong độ..”

Cuối cùng cậu ta cũng bị chọc giận, nổi điên rồi.

“Cút.. chuyện của tôi, khi nào thì đến phiên cô đi quản hả?”

Ninh Mẫn lẳng lặng nhìn cậu ta:

“Simy là chị họ của Cẩn Chi thì cũng là chị của tôi.”

“Tôi rất chân thành với Simy..”

Cậu ta cắn răng cho thấy thái độ.

“Ngừng, một lúc thì xa cách với tôi, một lúc thì chăm chú đi hỏi vấn đề của chị Simy, sao cậu cứ tìm rắc rối dán lên người chị ấy không vậy, cậu rảnh thì đi mà lo cho khổng tước,..nói chung là nhà cậu đó. Chớ đừng có nói suông, bây giờ cậu đừng kéo chị ấy vào mấy cái phiền toái mà chị ấy không muốn tham gia có được khoog? Đừng tổn thương chị ấy, nếu cậu thật sự yêu cô ấy, như vậy đó là phương thức tốt nhất cho người cậu yêu..”

Lời vừa nói xong, rốt cuộc cậu ta cũng im lặng.

Cậu ta không biết nói gì, không biết cãi lại làm sao, chỉ có thể nhìn về phía Simy đang ở trước cửa hàng cho đến khi không còn bóng người, mới dời tầm mắt qua, không có nổi giận, mà là nỏ nụ cười,trong mắt có chút hưng phấn.

“Đúng vậy, trách không được Đông Đình Phong vừa gặp đã yêu cô. Có điều tôi cũng sẽ không buông tay..”

Nói xong rời đi.

Ninh Mẫn nhíu mà, thật kỳ lạ, sao cậu ta lại để ý Simy tới vậy/

Lúc này, Ô phương đã đi tới, hai tay ôm ngực, đưa mắt nhìn chiế c xe sieu tốc độ chạy đi, nói:

“Một quyền khi đó, cậu sử dụng rất đẹp nha! Nguyên lai Đông thái tập võ thái cực.

Ô Phương ngây ngô cười..

Má ơi. Đến cuối cùng là cô bảo vệ cho ai đây.

Niinh Mẫn cười cười đi vào trong liền thấy Simy ngồi trong một gốc yên tĩnh, đắm chìm trong ánh nắng ban mai.

Cô đi tới: “Muốn nghe chuyện xưa không.

“Được, bây giờ em rất rảnh.”

“Ngồi đi!”

Ninh Mẫn ngồi bên cạnh cô ấy.

Simy nhắm mắt, giống như đang nhớ người yêu, giống nhu….

Ninh Mẫn cũng không sốt ruột, lẳng lặng thưởng thức hoa trà, tâm tình từng chút từng chút an tĩnh lại..

“Chị gả cho một người, anh ta họ Kỳ, tên có một chữ Kế. Gặp được Kỳ Kế là lúc chị mười tám tuổi.. khi đó, tính cách của chị quái gỡ, thấy người nào cũng có địch ý với họ. lúc chị gặp được anh ta, rất chán ghét anh..Đối với chị mà nói, người đàn ông lớn hơn chị bảy tuổi, giống như một người chú..

Simy bắt đầu nhỏ nhẹ nói…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui