Tâm Đông Đình Phong đau đớn kịch liệt, lại chỉ có thể tự xem nhẹ, đành coi nó như không khí nói.
Bây giờ hắn, không thể nào nhường nhịn không chấp cô được nữa.
“Anh muốn đi Bình Sơn phải không? Vậy thì em với anh đến đây kết thúc!”
Đông Đình Phong giao đứa nhỏ cho mẫu thân, đuổi theo ngăn cản đường đi của cô, tỏ vẻ sẽ nhất quyết không tránh đường, vứt sạch phong độ —— À Thủ tướng cao cao tại thượng là gì chứ, bây giờ hắn, chỉ là một người đàn ông bình thường dỗ vợ mình mà thôi.
Phòng bệnh chuyên dụng của Thủ tướng phu nhân ở khu tầng trệt, không tiếp nhận sản phụ khác. Việc này chủ yếu là xuất phát theo góc độ an toàn mà lo lắng.
Hơn nữa có vệ sĩ thay phiên trực.
Tầng này có hai thang máy, hai cầu thang bộ, mỗi chỗ đều có hai vệ sĩ canh giữ, đi ra hành lang, lại có hai vệ sĩ đi qua đi lại tuần tra.
Giờ phút này, bọn họ nhìn Thủ tướng đang cực kì khẩn trương đuổi theo Thủ tướng phu nhân của bọn họ, đều tự giác tránh ra, đôi vợ chồng này bị sao vậy?
“Tránh ra! Em không muốn mang phiền phức đến cho anh, cũng cầu anh đừng tìm em gây phiền toái.”
Cô nhẹ nhàng kêu.
Thân thể vốn trắng nõn giờ tối đen, da thịt tái nhợt, đôi mắt thảm đạm, tựa như một đóa đang héo tàn, càng nhìn càng giống một u linh.
“Nhất định mẹ em không muốn nhìn thấy anh. Em cũng nghĩ không muốn gặp lại anh.”
Cô không được để hắn tham gia tang lễ.
“A Ninh!”
Thang máy ở phía sau mở, Hoắc Khải Hàng đứng trong thang máy, nhìn thấy bọn họ, nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Ninh Mẫn không nói, yên lặng đi vào, quay mặt đi, dùng thanh âm lạnh như băng lần thứ hai nói với Đông Đình Phong:
“Không cần đi theo em! Chúng ta cứ chấm dứt như vậy. Đừng nên gặp lại.”
Một chữ rồi một chữ, rất ngoan độc.
Hoắc Khải Hàng liếc mắt nhìn đối vợ chồng này một cái, cảm thấy bầu không khí rất không thích hợp: ánh mắt Ninh Mẫn đang lóe lên từng đợt bi hận; còn sắc mặt Đông Đình Phong rất khó coi.
“Tôi sẽ chăm sóc cô ấy, luôn bên cạnh cô ấy. Cẩn Chi, anh cứ đưa Đông phu nhân và Tiểu bảo bảo trở về trước đi......”
Hôm nay bọn họ xuất viện, hắn không phải cô ý đến thăm dò.
Truyện gì đã xảy ra, Hoắc Khải Hàng đều đã biết, hắn hy vọng bọn họ trong lúc đó có thể dịu đi, nhưng xem ra, không ổn rồi.
“Vậy làm phiền!”
Đông Đình Phong cũng không vui, nhưng hắn rõ ràng, người vợ này rất muốn chống đối hắn đến cùng. Hắn không thể ép buộc quá, chỉ có thể đồng ý.
Cửa thang máy chậm rãi khép lại, Ninh Mẫn từ đầu tới cuối mặt không chút thay đổi.
Từng có bao nhiêu ân ái, hiện tại, tâm Đông Đình Phong có bấy nhiêu đau đớn.
Trong thang máy là một không gian vắng lặng, sáng sớm đi thang máy, chỉ có hai người bọn họ.
Hoắc Khải Hàng ở bên cạnh nhìn chăm chú: cô lạnh như băng từ trong ra ngoài, tản ra hàn ý, nên nên bi thương nhiều cỡ nào mới có thể làm cho cô cả người lạnh lùng đến như vậy.
Hắn hiểu được, chuyện phát sinh gần đây nhất, đã tạo thành thương tổn rất lớn cho cô.
Hắn muốn nàng ôm vào lòng, muốn hòa tan băng sương trên người cô, bàn tay đưa ra nửa chừng, lại lùi về, bởi vì chuông cửa vang, có người vào, mang đến một trận líu ríu nói chuyện.
Cái loại náo nhiệt cùng cô không quan hệ.
Cô như trước im lặng.
Giống như một pho tượng di thế độc lập.
Tới tầng dưới cùng đám người ùa ra như đàn ong, hắn giữ tay cô. Tay cô vô cùng lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương làm hắn lo lắng.
Hắn lấy kính râm thật to, lại nhìn cô một cái:
“Ngoài cửa chính có rất nhiều nhà báo, xe anh để ở dưới tầng hầm! Anh đưa em đi!”
Ninh Mẫn ngoái đầu nhìn lại, bị nắm tay kéo đi, không có phản kháng.
Một đường đi vào ngầm ga ra ngầm u ám, xa xa liền thấy Hãn Mã của hắn.
Hắn mở cửa ghế phụ cho cô, cô mặc kệ không lên tiếng bước vào rồi khóa cửa lại.
Xuất phát từ một loại bản năng cảnh giác, sau khi cô ngồi xuống, liền cảm nhận được ghế sau còn có người.
Quay đầu lại nhìn thì thấy Hoắc Khải Hàng mở của ghế sau: “Tiểu Đan, con tự đi học nhé, ba không đưa con đi được...... Tự lái xe về nhà......”
Hoắc Chỉ lạnh lùng nhìn.
Nhóc đã từng gặp người kia, đó là một người phụ nữ nhiệt tình dào dạt, hiện giờ, ánh mắt lạnh như lưỡi dao, nếu đem ra so sánh, sẽ cảm thấy đây là hai người khác nhau.
Nhóc trầm mặc xuống xe, rồi sau đó, đứng ở tại chỗ, nhìn xe rời đi.
Vài ngày trước, nhóc nghe nói một ít chuyện liên quan đến Ninh mẫn, lúc trước bởi vì mẹ chết mà sinh ra hận ý, hiện tại đây, không hận. Đều là tổn thương người. Cô ấy hiện tại, tâm tình khẳng định thống khổ hơn bất kì ai.
Một giờ sau, Ninh Mẫn ở xuất hiện ở Bình Sơn vùng giải phóng cũ, ở cửa vào vùng giải phóng cũ, có cảnh vệ được đặc biệt phái đến gác. Nếu muốn đi vào, phải có giấy phép thông hành đặc biệt của tiểu khu. Rất nhiều phóng viên đều bị ngăn ở ngoài cửa. Xe của Hoắc Khải Hàng cũng bị chặn lại.
Đúng lúc đó, Trần Tụy xuất hiện, lúc này cảnh vệ mới để cho xe của bọn họ đi vào.
Chưa vào đến nhà, từ xa đã nghe thấy tiếng nhạc đám tang truyền ra.
Ninh Mẫn xuống xe, chậm rãi đi vào nhà mình, hai khẩu băng quan làm lòng cô đau đớn, tấm vải trắng đâm vào mắt làm cô đau đớn.
Về nhà đến nhà mà một chút vui vẻ cũng không có, mà lòng lại tràn đầy thê lương.
Cô không nói gì, mặc cho dòng lệ chảy xuống.
Một vòng hoa nhiều màu đặt ở giữa, hai người đi tặng cùng bước song song, cô quỳ xuống hướng quan tài thất thanh khóc rống.
Không biết khóc bao lâu, nước mắt làm cho tầm mắt trở nên mơ hồ.
Cô mơ hồ nghe được có tiếng bước chân hỗn độn đang tiến về phía cô.
Ngay sau đó, một cây côn đánh vào người làm cô ngã trên nền đất:
“Cút ra ngoài cho ta!”
Côn kia, là Lăng Châu ra tay.
Ngày xưa là từ mẫu, hôm nay vì phẫn nộ hóa thân thành quỷ dạ xoa, tay cầm một cây tăng nhân côn, đánh người con gái mình từng yêu thương phải ngã trên nền đất.
Gậy gộc kia từng là binh khí luyện công của Ninh Mẫn, ở sân cỏ nhà mình, cô đã cùng một bé trai đánh côn pháp.
Ninh Mẫn nhớ rõ mới trước đây, chính mình bướng bỉnh, đánh bé trai đó thành một thân tím đen, thương tích đầy mình.
Khi mẹ biết, tức giận đến nỗi cầm cái gậy này đuổi giết nàng.
Phụ thân thấy thế, đoạt lại gậy gộc, đổi một cây chổi lông gà đưa cho mẹ, nói:
“Nếu còn dùng cây gậy này đánh tiếp chắc chắn chết người. Giáo huấn một đứa nhỏ, chỉ nên dùng cái này thôi.”
Kỳ thật mẹ chỉ muốn hù dọa cô, không nỡ lòng đánh thật..
Hôm nay bà ấy đánh thật, lực đạo tuyệt đối là mạnh, cha cũng không còn để chạy đến khuyên.
Ninh Mẫn ăn đau, thấy Hoắc Khải Hàng muốn đến đỡ, cô lắc đầu, ngăn lại, bò lên lại quỳ.
Phát đánh lần hai dừng trên lưng cô:
“Đi ra ngoài.!”
Lăng Châu hét khàn cả giọng.
Ninh Mẫn quỳ thẳng tắp, tùy ý mẫu thân đánh, lớn tiếng vững vàng nói:
“Con sinh ra là người nhà họ Ninh, là con cháu Ninh gia. Đời này, con vẫn mang họ Ninh.”
Lăng Châu hung tợn trừng mắt, giống như sài lang hổ báo, muốn ăn sống nuốt tươi cô:
“Ninh gia không có con cháu bất hiếu như mày! Cút, cút ngay....”
“Con không cút, đây nhà của con, con không cút!”
Chiếc côn lại lần nữa hạ xuống, côkhông trốn.
Lần thứ tư, thứ năm, chiếc côn vô tình hạ xuống, cô không tránh đi mà nhận tất.
Bên tai, khe khẽ có tiếng xì xào nghị, nhất thời vô số tiếng nói vang lên.
Người không nhiều, cha là con trai độc nhất, có thể tới nhiều là họ hàng thân thích cái, lui tới vây xem nhiều là người ở cùng một tiểu khu, hoặc là một ít chiến hữu bộ đội thân thiết.
Bọn họ khiếp sợ: Ninh gia nhưng lại bị giáng xuống tai họa bất ngờ như vậy!
Bọn họ càng kinh ngạc hơn là: người xưa này thương con như Lăng châu tại sao hôm này lại đánh con mình ác độc như thế?
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Có người đi đến khuyên, lại bị Lăng Châu đuổi ra xa, vì thế không còn người nào dám tới khuyên.
Hoắc Khải Hàng nhịn mãi rốt cục không thể nhịn được nữa, muốn đi lên, một bóng người tự đại ngoài cửa thoáng hiện, bước nhanh như bay, đẩy ra mấy người cản đường, đánh móc sau gáy, quỳ xuống, thay thân ảnh mảnh mai kia chặn đòn. kia
Ngay sau đó, một cái đánh thật mạnh, dừng ở trên người hắn.
Rất đau.
Hắn phát ra một tiếng rên khẽ.
Có người ồ lên hét to một tiếng.
“Là Đông đại thiếu!”
“Trời ơi, là Thủ tướng, Lăng Châu điên rồi, dám đánh Thủ tướng......”
Lăng Châu không thể khống chế tâm tình, gậy trong tay không dừng lại, liên tiếp hạ con xuống đánh vào người Đông Đình Phong. Cho đến khi bị hai cháu trai nhà mình ngăn lại, cướp đi gậy gộc.
“Bác đánh như vậy, chắc chắn sẽ xảy ra án mạng! Việc này, làm sao có thể trách Mẫn Mẫn......”
Đại biểu ca nghiêm túc khuyên.
“Việc này, ai cũng không có tư cách quản......”
Lăng Châu hét to.
Ninh Mẫn cảm thấy mình bị ôm lấy, một mùi hương quen thuộc vây quanh cô, một đôi cánh tay mạnh mẽ đang bảo vệ lấy cô.
Cô quay đầu lại, lạnh lùng nhìn vào ánh mắt đau lòng của Đông Đình Phong.
“Buông ra! Cho dù bị em mẹ đánh chết, cũng là em nên làm!”
Cô không cảm kích.
Cô đẩy hắn ra.
Đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng đã nói lên rằng cô quyết tâm không bao giờ tha thứ cho hắn.
Đông Đình Phong dần buông ra.
Hắn biết hiện tại, chính mình chỉ có thể theo cô, bức cô, bức tử cô.
Tựa như hạt cát, càng muốn bắt lấy, nó trôi đi càng nhanh. Không nhanh không chậm khéo léo nâng lên, nó ngược lại sẽ không trôi mất.
Hắn đứng lên, nhìn chung quanh, nhìn Lăng nông và Lăng Dịch, hai biểu huynh của Ninh Mẫn, một giúp đỡ mẹ hắn, Uyển Du và Chỉ Huyên vội vàng đi lên, hỏi cô rốt cuộc là làm sao vậy? Tại sao bác lại ra tay đánh con nặng đến thế.
Ninh Mẫn không đáp lời, chỉ ngơ ngác nhìn hai vị thân nhân đến tặng hoa.
Thân hình Đông Đình Phong thẳng tắp đi đến trước mặt Lăng Châu, khom người, lễ tiết hoàn hảo nhìn không ra nửa điểm tật xấu:
“Xin người bớt giận!”
Lăng Châu như trước căm tức, bộ ngực thở gấp gáp, chỉ vào cửa lớn:
“Tôi mới mặc kệ thân phận của cậu là gì, đây là nhà của ta, nơi này không chào đón các người, các người lập tức cút đi cho ta! Lập tức.....”
Đông Đình Phong cũng chưa hề đụng tới, một đôi mắt như hồ sâu, không nhìn của tức giận của bà, lập tức nói:
“Hai mươi bảy năm trước, là Ninh gia thu dưỡng A Ninh, hai mươi bảy năm qua, Ninh gia cho A Ninh cá tính, để cho cô trải qua thời thơ ấu vô ưu vô lự, khai phá tài năng của cô ấy, bồi dưỡng nàng thành một chiến sĩ vĩ đại, cho nàng chí hướng bảo vệ tổ quốc, ban cho cô ý chí kiên cường. Là Ninh gia này hoàn cảnh thúc đẩy cô đi lên một con đường như vậy. Là Ninh gia tạo nên Ninh Mẫn. Bảy năm trước, cô ấy phụng mệnh nghĩ cách cứu viện, đây là chức trách. Cùng người kết thù kết oán, đó là chuyện chúng ta không thể khống chế.
“Cha mẹ ruột, không ai có thể lựa chọn được. Quan hệ huyết thống là được sinh ra. Nhưng đồng thời, chúng ta cũng muốn hiểu được một sự kiện, sinh ân không kịp dưỡng ân, chúng ta không thể lấy quan hệ huyết thống huyết mạt sát ân nghĩa hai ba mươi năm dưỡng dục.
“Vận mệnh, có khi thực đáng sợ, nó có thể làm cho cốt nhục chia lìa, cũng có thể làm cho cốt nhục kết thù kết oán; nó thường lừa gạt nhân sinh chúng ta, phá vỡ cuộc sống chúng ta, nhưng nếu chúng ta khuất phục vận mệnh, sẽ mất đi sinh mệnh hoặc một thứ quý giá nào đó.
“Thân nhân mất, để lại cho người sống một nỗi đau khổ dai dẳng. Nếu người sống còn bởi vậy mà cùng oán cùng hận, người chết làm sao có thể ngủ yên?
“Mẹ, A Ninh là cháu gái duy nhất của ông nội, là đứa con giá mà ba luôn tự hào, bọn họ yêu nàng. Nếu bọn họ còn sống, bọn họ nhất không mong nhìn thấy chính là mẹ con trở mặt thành thù......
“Từ xưa, trưởng gia, là người để tang người chết, hôm nay, ngay cả người có tức giận tới đâu, cũng thỉnh nể người mặt người đã khuất mà bao dung. Thỉnh cho phép con tiễn bọn họ đoạn đường cuối cùng......”
Nói xong, lại thâm sâu thâm khom người chào.
Nhưng lời này, rất có đạo lý.
Lăng Nông nhìn về phía Lăng Châu: “Bác, Thủ tướng nói rất đúng, Mẫn Mẫn là con cháu Ninh gia, ông nội cùng dượng gặp kiếp nạn này, người thân đau lòng, Mẫn Mẫn cũng rất đau lòng. Bác để Mẫn Mẫn ở lại làm tròn chữ hiếu đi......”
Lăng Dịch cũng gật đầu phụ họa.
Sau khi nghe mọi người thay nhau khuyên, cuối cùng, Lăng Châu đồng ý, bất quá vẫn là hung hăng nói với Ninh Mẫn một câu:
“Chờ khi tang sự kết thúc, tình mẹ con một đao hai đoạn.”