Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Ban đêm NInh Mẫn nhìn các con ngủ say, một mình đi xuống nhà uống nước. đang cầm cốc nước, cô ngồi trong vườn nhìn trời phát ngốc. trên đầu có trăng, trăng đang khuyết, không gió không mây, sáng ngời trong suốt. cô đột nhiên nghĩ tới một câu: trăng có tròn khuyết, con người cũng có lúc thăng trầm, chuyện này rất gian nan.

Có chút sầu não! Cảm giác này đoàn chừng là do Hoắc Trường Nhạc và Đông Dạng khơi gợi nên.

Vốn cuộc sống con người đều trải qua sinh lão bệnh tử, nếu người chết vì bệnh chuyện này cugx không phải vô duyên vô cớ trên đời này cái chết đau đớn nhất là đột tử. mấy ngày qua nỗi đau chịu tang dần dần nguôi ngoai, đúng hôm nay lại đột nhiên xuất hiện dữ dội trong lòng, hai loại mâu thuẫn cảm xúc mãnh liệt, va chạm kịch liệt.

Lời Đông Dạng thỉnh cầu trước khi rời đi vẫn vang vọng trong đầu.

Nhà!

Đó là nơi cô muốn hướng đến nhất

Nhưng ……

Cô thởi dài….

Hoành Vi đi ra cửa nhìn thấy cảm nhận được con người đang lặng thầm ngồi đó, đi qua ngồi xuống

“NGhĩ chuyện gì mà không ngủ được vậy?”

Ninh Mẫn liếc mắt nhìn cô ấy cúi đầu đá cục đá bên chân, cục đá bay lên xé màn đêm rồi biến mất trong đêm.

“Có chút buồn…”

Cô nói, răng va chạm mãnh liệt lạnh a, nhưng cô càng lạnh, cô càng có thể để bản thân bình tĩnh được. cô liếm môi:

“Hai năm trước, Vãn Vãn và Kỳ Kỳ vui vẻ chạy quanh cha mẹ mình gọi ông bà ngoại, khi đó rất vui vẻ. nghĩ lại cảm thấy trong lòng thật ấm áp. Nhưng hiện tại, chuyện như vậy, chỉ có thể gặp trong mơ, đến hôm nay mình vẫn không dám đi gặp mẹ. trước kia, hai người tốt như vậy bây giờ đã thành kẻ thù…..”

Hoành Vi lẳng lặng nghe, vỗ vỗ vai cô: “hai năm đã trôi qua có nghĩ quay về thăm không? Mẹ cậu bây giờ là một người”

“Đã nghĩ qua nhưng không dám”

“Không có gì có dám hay không. Cùng lắm thì bị người đuổi ra”

“Mình sợ làm mẹ đau lòng”

Cha mất mẹ khóc cũng không co ai khuyên. Cha và mẹ trước kia rất ân ái. Cũng bởi vì cô mới gây ra bi kịch như vậy. cô không thể tha thứ cho chính mình.

Hoành Vi ôm vay cô: “Mình cảm thấy cậu nên tìm một cơ hội quay về thăm…. Đưa bọn nhỏ đi cùng”

Ninh Mẫn không nói

“Đều đã qua lâu như vậy, có lẽ mẹ cậu đã nghĩ thông suốt, có lẽ bà cũng đang nhớ cậu”

“Có thể sao?” lúc này có chút lừa mình dối người.

“Sao lại không thể? Con người, không để tâm chuyện vụn vặt. ngoài chuyện sinh tử trên đời này không có chuyện gì không giải quyết được. Ninh Ninh, mẹ chồng cậu nói rất đúng, ông trời chiếu cố cậu, cậu nha, nhất định đừng phụ lại phần may mắn này..”

Hoành Vi nâng mặt cô lên

“Tìm thời gian liên lạc Đông Đình Phong đi, tốt nhất là cả nhà cùng đi… đến phần mộ đốt nén nhang, rồi cùng ăn bữa cơm đoàn viên…”

“Làm vậy rất khó…” một tiếng than nhẹ vang lên

“Không nghĩ, vĩnh viễn không nghĩ đến chuyến đi, có hành động mới có thu hoạch..”

Hoành Vi nói, lời này ngắn gọn nhưng đầy đạo lý

“Đi ngủ đi”

Cô đứng lên: “Mình phải suy nghĩ thật kỹ”

Hoành Vi nhìn cô đi vào nhà, nha đầu này vướng bận trong lòng không biết bao giờ mới có thể buôn bỏ.

Ninh Mẫn ở trong phòng suy nghĩ, quyết định từ chức.

Chủ nhật Hoành Vi sáng sớm không có tiết, Ninh Mẫn để Hoành Vi trông bọn trẻ giúp, tự mình đi đến trung tâm thể dục Hoa Đô. Để đưa đơn từ chức.

Ông chủ tên là Chu Tân, là người đứng đầu hai giới hắc bạch, nhận được thư rất đáng tiếc nói: “công phu tốt như vậy, không làm huấn luyện viên thật đáng tiếc…. cô đây là muốn được thăng chức sao? Nếu là chuyện tiền lương, chúng ta có thể bàn bạc một chút….”

“Không phải, ông cho tiền lương vậy là đủ rồi”

“Vậy là vì cái gì?”

Bởi vì có Ninh Mẫn, nên trung tâm tập thể của ông có không ít người đến đăng ký, Ninh Mẫn rời đi không nghi ngời gì sẽ bị giảm sút.

“Muốn về nước phát triển, nhớ nhà”

Nói đến đây Chu Tân đương nhiên không có lý do gì để giữ lại. cô cùng ông chủ bắt tay: “Hôm nay, tôi tới dạy các học viên buổi học cuối cùng”

“Được cô đi đi”

Ra khỏi văn phòng cô lại ngoái lại “Còn có một vấn đề muốn hỏi?”

Chu tân thấy cô còn có chuyện lại đứng lên “Nói đi”

“Lúc trước, ông gữi tôi ở lại, là vì tôi có năng lực hay vì có ai nhờ vả ông?”

Trung tâm tập thể dục Hoa Đô là nơi tốt nhất đối với những người có tiền, tiếp đãi tất cả người cao quý. Người bình thường muốn đến đây làm khó như ma cà rồng ra ngoài ánh sáng vậy. bình thường bọn họ phải đi báo danh thông qua thi tuyển, mới có thể vào nhưng cô lại là người ngoại lệ.

Chu tân bất giác cười trong nụ cười kia tất cả đều là tán thưởng

“Tiểu Ninh, tám, chín tháng này tôi luôn quan sát cô. Nói thật cô thật sự là nhân tài, võ công rất giỏi, nhân phẩm chân chính, lầm việc rất tốt, có thể giải quyết mâu thuẫn các học viên, lại biết nhiều ngôn ngữ, người có tài, bất luận ở đâu cũng tỏa sáng chỉ có điều là sớm hay muộn thôi”

“Ông chưa nói vào trọng điểm”

“Chỉ có thể nói như vậy, nếu như có người đề cử với tôi, tôi nghĩ Hoa Đô dù có tuyển người trong thời gian ngắn cũng không thể tìm được một người xuất săc như vậy”

Ý tứ rất rõ ràng. “Là ai đề cử?”

“Một bằng hữu giang hồ, nói ra cô có thể không biết. vị bằng hữu kia của tôi cũng là nhờ ủy thác của người khác, tôi chỉ biết có thể khiến bạn của tôi mở miệng người này khẳng định cũng không nhỏ bé”

Ninh Mẫn gật đầu, khẽ thở dài, nói

“Xã hội bây giờ đi ra bên ngoài dù không có quan hệ, mặc kệ thế nào tôi cũng cảm ơn ông, đã chiếu cố mấy ngày qua..”

“Sao có thể nói là chiếu cố, Năng lực cũng rất quan trọng. nói ví dụ như, có thể thu phục được tiểu Phách Vương cũng chỉ có cô…”

Chu Tân cười: “đứa nhở Lãng gia kia, rất ít người phục, cô là người duy nhất, mấy ngày nay cô không tới, hắn như người mất hồn…nhìn xem hắn đến rồi…”

Cửa mở, Lãng Dịch đẩy cửa đi vào, nhìn thấy cô, ánh mắt lập tức sáng ngời.

Ninh Mẫn đi ra khỏi văn phòng, Lãnh Dịch lập tức đi theo, cùng đi về thang máy, một bước đến gần.

“Chị Ninh, chị đã mấy ngày không có đi làm”

Ninh Mẫn đưa mắt nhìn con người ái mộ này, ừ một tiếng:

“Về sau cũng sẽ không đến, tôi hôm nay đã từ chức”

“Cái gì? Chị không muốn làm huấn luyện viên sao?”

Lãng Dịch vội ngăn lại kêu lên

“Tôi cần chăm sóc bọn trẻ, ngoài ra, tôi sắp về Đông Ngải, tôi là người Đông Ngải”

“À, đi rồi có quay về đây không?”

“Sẽ không quay trở lại”

Lãng Dịch cảm giác vui vẻ chốc lát biến mất. giống như bị ai đánh vào đầu, trở nên rầu rĩ, nhât thoi không biết nói gì. Ninh Mẫn đi vào trong thang máy, hắn đi theo vào, trong thang máy chỉ có hai người bọn họ. Ninh Mẫn thấy hắn không vui, hơi cười nói

“Tiểu Lãng, cậu thật sự xuất sắc. sau này nhất định có thể tìm được một người con gái khiếp mình rung động”

“Rất khó!”

Lãng Dịch nói tựa vào thành, vẻ mặt buồn.

:Sẽ có” cô vỗ cánh tay hắn.

“Cậu sẽ không để tôi thất vọng”

Lãng Dịch buồn buồn nói “Không giống chị, tôi sẽ coi thường, chị Ninh chị có chị em gái không giới thiệu cho tôi. Được không?”

“Không có việc yêu đi tìm chỗ chết”

Tình yêu tuổi 21 kia thật ngây ngô. Ninh Mẫn nghĩ lại thời điểm đó của chính mình

“Trân trọng bản thân mình, một ngày nào đó sẽ gặp lại. đừng tùy ý giày xéo tình cảm của chính mình”

Hắn nhíu mày, lưu luyến không rời. “Chúng ta còn có thể gặp mặt sao?”

“Cậu có số điện thoại của tôi, về vẫn liên lạc như thường lệ..”

Hắn có chút hoài niệm. “Chị Ninh, có thể để tôi ôm một cái được không?”

Ninh Mẫn hơi cười hai tay giang rộng ôm một cái

“Phải học tập thật tốt, tôi sẽ theo dõi cậu..”

Lãng Dịch cũng ôm lại “Quay về làm hòa với chông chị đi..”

Ninh Mẫn tim đập rất nhanh, loạn nhịp. hắn làm sao mà biết được.

Lãng Dịch nói: “Ngày đó tôi nhìn thấy anh ấy.. còn chụp một bức ảnh nữa. rất đẹp trai, chồng chị như vậy mới xứng với chị, tôi thua khâm phục khẩu phục..Chị xem”

Hắn lấy trong điện thoại ra cho cô xem: đúng thật là ảnh chụp Đông Đình Phong.

Thời gian ngày đó trước một tuần lễ, địa điểm là ở trước cửa phòng luyện công, anh đang khẽ cười, ánh mắt si tình, cả người phat sáng, khiến anh bừng sáng lên…

Góc độ chụp rất đẹp, rất nghệ thuật. cô không khỏi nhìn một hồi lâu, phát giác mặt của anh đã gầy đi không ít…đoán chừng 2nam không gặp..

Cảm giác nhớ nhung này bỗng xuất hiện mãnh liệt trong lòng, nhũng câu sau Lãng Dịch nói cũng nghe không vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui