Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Đó là bồ cũ của Hàn Tịnh, là người đàn ông mà cô ấy yêu thương hết mực, và cũng là người khiến cô ấy sẵn sàng vứt bỏ tất cả để cùng anh ta chạy trốn. Nếu căn cứ theo cuốn nhật ký này thì Thôi Tán cũng phải rất thích cô ấy mới đúng.

Nhưng Ninh Mẫn rất hoài nghi, nếu là thích, người đàn ông này sáu năm trước tại sao lại mất tích? Ở đây khẳng định có điều gì mờ ám.

Gặp loại đàn ông như vậy, cô nên biểu hiện như thế nào mới không bị đối phương nghi ngờ thân phận?

Tâm tư cô rối bời, cứ như vậy chết lặng một chỗ.

“Thế nào? Không nhận ra sao?”

Một nam nhân khoác trên người một bộ âu phục may thủ công, cùng với chiếc sơ-mi màu xám, hai cúc áo mở để lộ xương quai xanh, anh ta đang khoanh tay nhìn cô. Gương mặt kia đúng là rất xuất sắc, ngũ quan giống như được tạc nên, nước da có chút rám nắng, đôi mắt cũng rất sâu, nhưng không thấy được nửa phần hạnh phúc vì được trùng phùng, cũng không cảm nhận được sự nhiệt tình của những kẻ yêu nhau nên có.

Ninh Mẫn chăm chú quan sát một chút, bộ trang phục mặc lên người này rất tôn dáng, trông anh ta không khác trước là mấy. Một nam nhân tốt như vậy, đột nhiên chạy đến tìm lại tình yêu thời đi học, tuyệt đối không đơn giản là muốn cùng cô ấy nối lại tình xưa.

“Làm sao có thể không nhận ra?”

Cô bình tĩnh cười một tiếng tựa như bông lê trắng nở, vô cùng tao nhã:

“Cho dù có hóa thành tro bụi em cũng nhận ra. Mà tại sao anh lại ở chỗ này?”

Ngữ khí hời hợt khiến Thôi Tán bất ngờ, khẽ cau mày tựa như xuất hiện vô số nghi vấn:

“Em nói đi? Hẹn ước đến Hải Nam cùng nhau sống hạnh phúc. Nhưng sao em không đến?”

“Anh nên cảm thấy may mắn vì em không lên chuyến bay đó, bằng không, hôm nay anh cũng đâu có thể gặp được em.”

Cô vòng qua anh ta, bởi vì cô nghe thấy có tiếng động lạ, mẹ kế của Hàn Tịnh nói: Bà ta đang đợi ở đây, vậy bà ta đâu?

Cô suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn ánh mắt của người đàn ông kia, thâm sâu như vậy, sắc bén như vậy, dường như muốn nhìn thấu con người cô.

“Anh chính là người muốn làm Đông Đình Phong mất mặt? Vậy mẹ em đâu? Anh đã làm gì bà ấy? Đã nhiều năm không gặp như vậy, đây là món quà anh tặng em nhân ngày gặp lại sao? Một lòng muốn phá hoại hôn nhân giữa em và Đông Đình Phong sao?”

“Đây cũng xem là phá hoại sao? Căn bản em đâu có yêu hắn ta!”

Anh ta khẽ vuốt đôi lông mày rồi đột nhiên bật ra một nụ cười quỷ dị như mấy kẻ vô lại, khiến cho khuôn mặt anh tuấn kia toát lên vẻ không đứng đắn:

“Loại hôn nhân không tình yêu này, em còn muốn duy trì bao lâu?”

Vừa nói, anh ta vừa tiến lại gần, từng bước từng bước đẩy cô vào sát chân tường, giam giữ cô trong vòng tay của mình, hơi thở nóng nực phả vào mặt cô, ánh mắt lúc đó vô cùng chăm chú, chăm chú đến mức nguy hiểm:

“Em là người đàn bà của tôi. Người em yêu là tôi.”

Những câu khẳng định nói ra một cách ngang ngược.

Ninh Mẫn trấn tĩnh lại, cười nhạt, khoảng cách giữa hai người không quá ba tấc, nhưng cô vẫn không để cho thân hình cao lớn của anh ta đè lên mình:

“Đó đã là chuyện của quá khứ.”

Thôi Tán không hề thấy trên mặt cô có bất kỳ biểu hiện thích thú hay thẹn thùng nào nên có chút thất vọng, người phụ nữ này, làm sao lại có thể tỏ ra bình tĩnh như thế này?

Anh híp mắt cười, một nụ cười vô cùng mê hoặc:

“Nếu đã trở thành quá khứ, vậy tại sao lần trước khi nhận điện thoại của tôi, em liền vội vàng chạy tới.”

Lần trước không phải cô, vội vàng là chuyện bình thường, có thế cũng hỏi, đúng là đồ ngu ngốc!

Cô chớp mắt, căn cứ vào những gì đã biết để tìm lấy một cái cớ:

“Em muốn gặp lại anh là bởi vì anh còn nợ em một lý do.”

“Lý do?”

“Đúng! Sáu năm trước, anh không từ mà biệt. Dù sao thì anh cũng nên giải thích...”

Lại một lần nữa Thôi Tán vuốt lông mày, cười lớn:

“Nhìn xem, người em để ý đến cuối cùng vẫn là tôi.”

Ninh Mẫn im lặng đưa ra kết luận: Con người này đúng là một kẻ tự luyến, anh ta luôn cảm thấy mình tốt. Đặc biệt là luôn cho rằng mình là đúng.

“Hãy ly hôn với hắn ta đi! Tôi đã trở về! Sẽ không bao giờ khiến em phải chịu bất cứ tổn thương nào nữa...”

Thôi Tán cho là cô đã chấp nhận, từ từ áp khuôn mặt tà mị xuống cùng đôi môi mỏng với nụ cười đầy tự tin, mang theo mùi cà phê nồng nạc đặt lên môi cô...

***

Đông Đình Phong nhìn thấy cảnh này, có người đã gửi đến cho hắn một bức bưu phẩm, vừa mở ra, đập ngay vào mắt hắn là cảnh vợ mình đang cùng tên bồ cũ hẹn hò thân thiết.

Nhìn chằm chằm vào nụ cười của tên vô lại đó trên tấm ảnh, mắt hắn híp lại thành một đường cong sắc lạnh:

Thôi Tán đã trở về, điều này cho thấy Đông gia sẽ không còn yên ổn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui