Hoắc Kiến Phong cảm thấy đầu óc ong ong.
Cô nói: Cô là vợ hợp pháp duy nhất của anh! Cô tự mình nói: Cô là vợ hợp pháp duy nhất của anh!.
Những lời anh nói với cô, cô đều nhớ rõ hết, như không hề ghét bỏ cách gọi này.
Khi Tổng Phi Phi nhìn thấy Hoắc Kiến Phong đang thất thần, cô ta hiểu được mọi chuyện.
Nhiều năm như vậy, Hoắc Kiến Phong không hề tuyên bố cái chết của Tiêu Nhi.
Từ đầu đến cuối, trong lòng anh đều đợi cô! Trái tim đau đớn, Tống Phi Phi đau khổ cười trào nước mắt.
Những người xung quanh xì xào bàn tán.
"Hóa ra là tiểu tam muốn cướp đoạt vị trí vợ cả!" "Thật không biết xấu hổ, phá hoại gia đình người khác!".
Tống Phi Phi đau đớn bịt tai lại, ánh mắt lạnh như dao, hung hăng nhìn về phía Tiêu Nhi và Hoắc Kiến Phong, tuyệt vọng bật khóc: "Tại sao chứ? Kiến Phong, tại sao anh lại lừa em! "
Cô ta gầm lên, lấy tay che mặt, đẩy đám người loạng choạng chạy ra ngoài.
Khi mọi người nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của cô ta, họ đều cảm thấy cô ta là một cô gái tốt bị một tên cặn bã lừa gạt.
Lại quay qua nhìn Hoắc Kiến Phong, không khỏi khinh bỉ lần nữa.
Người đàn ông này chắc chắn đã nói dối người kia rằng anh đã ly hôn, bây giờ vợ chính đã tìm đến cho nên mới đá con gái nhà người ta.
Nhưng bởi vì khí thế áp đảo của người đàn ông này, mọi người chỉ trợn tròn mắt không dám nói gì.
Bác sĩ Phương nhìn thấy tình huống nguy hiểm đã được giải quyết, vội vàng nhờ các nhân viên y tế khác đến để giải tán đám đông.
Tiêu Nhi nhìn thấy xung quanh đã yên tĩnh trở lại, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Vừa quay đầu, cô liền bắt gặp ánh mắt cười như không cười của Hoắc Kiến Phong.
Tia máu trong mắt anh đã nhạt đi, chỉ còn lại một màu đỏ nhạt.
Tâm trạng bực bội của Hoắc Kiến Phong dường như biến mất theo tiếng vợ đó.
Anh vươn tay nắm lấy tay cô, một luồng ấm áp dâng lên trong đôi mắt sâu thẳm: "Tiêu Nhi, anh! "
Anh muốn tự mình giải thích sự việc, nhưng chưa kịp chạm vào cô đã bị đau đến mức phải dừng lại.
Hoắc Kiến Phong cúi đầu, nhìn thấy trên đầu ngón tay của mình có một mũi kim, dòng máu đang ứa ra ngoài.
Anh kinh ngạc nhìn Tiêu Nhi: "Anh Bị bệnh rồi, em còn đâm anh?”
Tiêu Nhi lạnh lùng liếc anh một cái, ghim kim bạc vào trong túi đựng kim, thản nhiên nói: "Nếu anh còn biết bản thân bị bệnh thì đừng động tay động chân.
Vừa nãy tôi đã nói rồi, không phải tôi giúp anh, anh đừng suy nghĩ lung tung.
Tôi chỉ là không muốn bị bàn tán trước nhiều người, cũng không muốn TN và vắc xin bị ảnh hưởng".
Cô phải nói với họ rõ ràng như vậy sao?.
Lông mày của Hoắc Kiến Phong nhíu lại, vẻ mặt mờ mịt: "Tôi biết, tôi cũng lấy làm mừng vì cô biết cái đạo lý này.
Dù sao thì bây giờ mọi người đều là đối tác, tôi cũng không muốn nhà họ Hoắc bị ảnh hưởng".
Chắc chắn là một kẻ vô tâm!.
Tiêu Nhi liếc anh một cái, không nói nữa, đi thẳng đến phòng bệnh xem lại số liệu giám sát và báo cáo kiểm tra trên đầu giường.
Tiêu Nhi theo thói quen duỗi tay trái ra cầm lấy tập tài liệu, vừa chạm vào tập tài liệu, cô đã nghĩ ra điều gì đó liền đổi tay phải cầm lấy.
Hoắc Kiến Phong cùng cô quay lại, ánh mắt vẫn luôn dõi theo cô, chợt giật mình khi nhìn thấy động tác đó.
Anh bàng hoàng nhớ lại ngày hôm qua, hình như anh đã dùng dao đâm vào tay cô.
Nhưng sau đó anh ngất đi, khi tỉnh lại thì cứ nghĩ đó chỉ là giấc mơ.
Thì ra chuyện đâm khiến cô bị thương là thật.
"Xin lỗi, khiến tay cô bị thương rồi":anh thì thào nói.
Tiêu Nhi bình tĩnh lật báo cáo, ngay cả lông mày cũng không di chuyển một chút nào: "Không sao, cũng may là không phải dao mổ, nếu không thì cả cánh tay này cũng khó mà giữ được”
Theo bảng thống kê dữ liệu, các chỉ số khác nhau của anh vẫn bình thường, nhưng hàm lượng PIP trong máu vẫn còn hơi cao, so với những người tình nguyện khác, quá trình trao đổi chất diễn ra chậm hơn.
Cô lặng lẽ quan sát và chăm chú, thỉnh thoảng lại đưa tay vuốt mớ tóc bị xõa xuống vén ta sau tai.
Hoắc Kiến Phong nhìn cô, chợt nhớ tới cách cô đọc sách trong phòng sách ở Tây Uyển, cũng rất nghiêm túc và tập trung như bây giờ.
Anh mím môi, vừa định nói, Tiêu Nhi đã đóng bản báo cáo, lấy điện thoại di động ra.
Trên điện thoại, có một tin nhắn từ số lạ: Muốn vắc xin phòng ngừa, thì đến ngay địa chỉ này!
Tiêu Nhi nhìn điện thoại, đôi mày thanh tú dần nhíu lại.
Một lát sau, cô lại cất điện thoại vào túi xách, bình tĩnh nói với Hoắc Kiến Phong: "Tình hình của anh vẫn ổn định, chú ý kiềm chế cảm xúc, đừng chạy lung tung.
Tôi còn có việc phải đi trước.
Nếu anh cảm thấy không thoải mái thì lập tức gọi điện cho bác sỹ tới đây".
Nói xong cô cũng không đợi Hoắc Kiến Phong đáp lại, nhanh chóng rời đi.
Cửa phòng bệnh khép lại, hoàn toàn cách ly với bóng dáng của cô, Hoắc Kiến Phong nhíu chặt mày.
Bên ngoài phòng bệnh, Tiêu Nhi gọi cho bác sĩ Phương đang kiểm tra phòng: "Giúp tôi tìm người đến dọn dẹp phòng bệnh, tốt nhất nên cử người đến trông coi anh ấy.
Tình trạng của anh ấy không được lạc quan lắm, tránh trường hợp khiến người khác bị thương”
Bác sĩ Phương gật đầu liên tục: "Được rồi, xin lỗi, vừa rồi chúng tôi đã sơ suất.
Tôi sẽ thu xếp ngay bây giờ".
"Cảm ơn".
Tiêu Nhi lịch sự mỉm cười, nhìn bác sĩ Phương đã sắp xếp xong xuôi, sau đó trở về văn phòng tạm thời của mình.
Cô cởi chiếc áo khoác blu trắng, tự mặc quần áo vào rồi xách túi vội vàng rời bệnh viện.
Tại quán cà phê Tĩnh.
Quán cà phê ngon nhất gần chi nhánh thứ ba của thành phố.
Tiêu Nhi đi đôi giày cao gót bước vào, nhìn thoáng qua Tống Phi Phi đang ngồi ở cuối lối đi.
Trang điểm tinh tế, đôi môi đỏ mọng tao nhã, lông mày và nụ cười nhẹ nhàng, hoàn toàn khác với vẻ đau lòng lúc nãy ở trước cửa phòng bệnh.
Nhìn thấy Tiêu Nhi, Tống Phi Phi ngay lập tức nhiệt tình vẫy tay, nở nụ cười hào phóng với cô.
"Muốn uống gì? Cứ gọi tự nhiên, tôi mời cô".
Cô ta nói, giọng nói của cô ta vô cùng lịch sự như thể họ là những người bạn được đoàn tụ sau một thời gian dài không gặp.
Chứ không phải là đối thủ chiến đấu căng thẳng như vừa nãy.
Tiêu Nhi không nói nên lời.
Hồi đó cô còn ngây thơ nghĩ rằng Tống Phi Phi thật sự là một ánh trăng sáng tốt bụng hiền lành của Hoắc Kiến Phong, không ngờ rằng cô ta lại là nữ hoàng giải Oscar!.
Cô ngồi xuống, nở nụ cười nhạt nói: "Cô Trần, giữa tôi và cô không cần phải vòng vo như vậy.
Cô tốn nhiều thời gian nhắn tin gọi tôi ra đây, nói là có vắc xin, lẽ nào là lừa tôi?”
"Đương nhiên không phải, tôi thật sự có thuốc chữa".
Tổng Phi Phi thấy đã bị cô vạch rõ ranh giới, cho nên cũng không cần thiết phải giả bộ nữa.
Cô ta hào phóng mở túi, lấy ra một chiếc hộp mở ra, trong đó có hai chai thủy tinh đựng chất lỏng trong suốt: “Chỉ cần tiêm thuốc này vào, sẽ lập tức trung hòa các thành phần của tình nguyện viên, đảm bảo sẽ chữa được bệnh".
Đuôi mắt của Tiêu Nhi hơi chếch xuống, cười khẩy: “Cô nói được là được sao?”
Tống Phi Phi giật mình: "Vậy cô nghĩ như thế nào?".
Tiêu Nhi im lặng, từ từ lấy ra một lọ vắc xin trong túi đặt lên bàn, mới thản nhiên nói: "Vừa rồi tôi tiện tay cầm một lọ ở bệnh viện, còn chưa hết hạn sử dụng.
Nếu cô Trần đủ tin tưởng vào thuốc chữa của mình, thì mời cô Trần thử trước?”
Chất lỏng lạnh ngắt trong kim tiêm.
Sắc mặt Tống Phi Phi sa sầm lại, giọng điệu của cô ta rất tệ: "Cô muốn đùa tôi à?" “Là cô kêu tôi đây, nếu muốn nói ai chơi ai thì có khi là cô đang chơi đùa tôi thì đúng hơn!", Tiêu Nhi khiêu khích nói: "Sao nào, không dám sao?".
Tống Phi Phi nuốt nước bọt, nâng cánh tay lên đặt ở trên bàn: "Được rồi, thử nghiệm thì thử nghiệm, dù sao thì cũng có thuốc giải, sẽ không có tác dụng phụ”
Đồng ý dứt khoát như vậy?.
Tiêu Nhi hơi ngạc nhiên, nhưng cô vẫn bình tĩnh tiếp tục tiêm vắc xin: "Cô Trần, tôi nhắc lại với cô rằng loại vắc xin này giống hệt loại vắc xin được sử dụng cho Kiến Phong và các tình nguyện viên khác.
Nếu thuốc giải của cô không có tác dụng, hậu quả của cô có thể nghiêm trọng hơn Kiến Phong và những người khác ".
"Bảo cô tiêm thì cứ tiêm đi, nhiều lời như vậy làm gì".
Tổng Phi Phi nói xong, cô ta lập tức quay đầu đi, không nhìn cây kim trong tay Tiêu Nhi nữa.
Phản ứng này là sợ hãi tiêm, chứ không phải là chột dạ.
Tiêu Nhi hiểu, nhưng cô vẫn tháo nắp kim tiêm ra tiêm thuốc vào mạch máu của cô ta.
.