"Năm đó ở trên sườn núi nhảy xuống, tôi thật sự không nghĩ tới buông tay em.
Khi lựa chọn kia xuất hiện, trong lòng tôi muốn em còn sống, chỉ có em.
Tôi biết em khẳng định sẽ nói tôi là đồ dối trá, nếu không cần Tống Phi Phi, vì sao phải đem theo cô ấy từ trong nhà ra bên ngoài? Tôi lúc ấy chỉ nghĩ muốn mau chóng giúp cô ta khôi phục trí nhớ, từ trong miệng cô ta tra hỏi vài thứ.
"
Tiêu Nhi lạnh lùng nhìn anh: "Vậy anh muốn từ trong miệng cô ta điều tra được cái gì?".
Những chuyện tối tăm lúc trước chợt lóe ra.
Hoắc Kiến Phong con ngươi thâm trầm, giọng nói lạnh lùng: "Sự kiện đó không liên quan đến em, em không cần biết.
"
Tiêu Nhi không nói gì.
Điều này nói so với chưa nói gì còn ghê tởm hơn! Cô vừa rồi thật sự có một giây đồng hồ nghĩ tới việc trước khi chết, nếu bọn họ thật sự có thể đem chuyện quá khứ nói rõ ràng coi như là viên mãn.
Nhưng, ha ha, cô rốt cuộc vẫn là đánh giá cao lương tâm của tên tra nam này!.
Cô bỏ tay hắn ra, mỏi mệt kéo thân thể đứng dậy, cùng hắn giữ một khoảng cách.
Nhưng Hoắc Kiến Phong đưa tay dài ra, lập tức kéo cô trở lại, gắt gao ôm trong lòng.
"Đừng nhúc nhích!".
Hoắc Kiến Phong ngữ khí bá đạo, trong lời nói lại tràn đầy ôn nhu: "Bọn cướp trước đó ra điều kiện với tôi, từng rêu rao nói chính là muốn nhìn thấy tôi khổ sở, muốn xem tôi sụp đổ "Tôi lúc ấy sở dĩ lựa chọn buông tha cho em, chính là vì tôi nghĩ như vậy bọn họ sẽ cảm thấy được tôi càng để ý Tống Phi Phi hơn.
Nếu muốn đạt được mục đích khiến tôi sụp đổ, đương nhiên sẽ thương tổn Tống Phi Phi mới đúng.
Nhưng tôi thật sự không nghĩ tới, đầu óc bọn chúng ngu xuẩn như vậy, ngay cả một chút năng lực tự hỏi cũng không có, tôi nói vứt bỏ em, bọn họ thực sự liền trực tiếp vứt bỏ em thật".
Hồi tưởng một màn kia, Hoắc Kiến Phong thống khổ nhắm mắt.
Mặc dù bây giờ Tiêu Nhi còn sống rất tốt ở trước mặt hắn nhưng vực sâu vạn trượng kia kinh hãi nguy hiểm đến mức nào, tất nhiên từng khiến cho cô phải chịu đựng biết bao nhiêu khổ sở.
Tiêu Nhi kinh ngạc nhìn hắn, trong mắt tràn đầy chất vấn.
Cô không tin! Bởi vì cô rất rõ ràng.
Người ném cô xuống biển là Hoắc Kiến.
Phong, hắn thông minh đến mức kẻ khác phải phẫn nộ, làm sao lại có thể ngu ngốc đến hoàn toàn bất động đầu óc trước bọn cướp bình thường?.
Hoắc Kiến Phong dự đoán được cô sẽ không tin tưởng, tự giễu, cười khổ nói: "Không sai, lấy thế lực của Hoắc gia, mặc dù là tôi cả đời nằm ở trên giường.
Cũng sẽ luôn có người cúi đầu chen chúc trước mặt tôi ra sức nịnh bợ.
ban đầu tôi nghĩ em với bọn họ giống nhau, chỉ là vì gia tài và quyền lợi Hoắc gia, vì thân phận thiếu phu nhân Hoắc gia.
Về sau tôi mới biết, so với những kẻ lẽo đẽo theo chân kia, em hoàn toàn khác họ.
"
"Tôi vô số lần hoài nghi qua thân phận của em, hoài nghi động cơ của em, nhưng em lại dùng hành động thực tế nói cho tôi biết, em đơn giản muốn tôi tốt hơn, cơ thể tốt hơn, làm cho cuộc sống của tôi trở nên hoàn hảo hơn, thậm chí chỉ cần tôi có thể hạnh phúc, em không tiếc đem tôi đặt vào tay người khác.
Nụ hôn nhẹ đặt ở trên trán cô, trầm thấp tiếng nỉ non nói: "Tiêu Nhi, chưa từng có người đối tốt tôi giống như em, kể cả ba mẹ tôi.
Mỗi việc họ làm cho tôi, đều ẩn chứa trong đó mục đích, chỉ có em không có.
Em đối với tôi đều là thật lòng, ta đều biết, tôi thật sự đều biết hết.
"
Chuyện cũ giống như một bức tranh đang chiếu, bày ra trước mắt Hoắc Kiến Phong.
"Em làm bộ thèm ăn, mỗi ngày đều phải xuống phòng bếp lấy rất nhiều thức ăn, kỳ thật chính là hy vọng tôi có thể ăn nhiều một ngụm.
Em vì giúp tôi dẫn dắt phóng viên rời đi, ngốc nghếch dùng chính mình làm bia ngắm, tôi biết.
Thật ra em đã sớm phát hiện thuốc này có vấn đề, vì tránh cho để cho tôi ăn phải, em cho người phá hư.
Chẳng sợ bị tôi chán ghét, em cũng không để ý, chỉ cần là tốt chuyện với tôi, em đều nguyện ý làm!.
".
Bốn phía rõ ràng rét lạnh đến thấu xương, Tiêu Nhi lại cảm giác trái tim đang đóng băng của mình có một chút hòa tan.
Cô dùng sức đè lại ngực, muốn đem cảm xúc từ dưới lòng áp chế xuống, nhưng nó vẫn tràn từ trong lòng lan tràn đến mắt.
Hắn biết, hắn đều biết, vốn dĩ không phải hắn không để tâm, chỉ là, hắn cuối cùng rốt cuộc vẫn lựa chọn Tống Phi Phi.
Hơn nữa năm năm qua, Tổng Phi Phi vẫn luôn ở bên cạnh hån!.
Tiêu Nhi nhắm mắt, nước mắt theo khóe mắt không tiếng động chảy xuống, trong giây lát liền bị đóng băng.
Nhìn thấy bộ dáng cô khổ sở, tim Hoắc Kiến Phong như bị đao cắt.
Hắn gắt gao ôm cô, cố nén những giọt nước mắt bắt đầu hình thành, dùng đôi môi mỏng run rẩy hôn tới nơi nước mắt đang trào ở khóe mắt của cô cùng ánh mắt tan nát cõi lòng: "Tiêu Nhi, năm năm, tôi không lúc nào là không hối hận.
Hối hận không sớm một chút đem những lời này nói cho em, hối hận không thể đối với em tốt một chút.
Thực xin lỗi!".
Tiêu Nhi vặn vẹo thân thể tránh đôi môi của hắn, dùng sức đẩy ra hắn: "Đừng nói nữa, đừng nói nữa.
"
Chuyện quá khứ đã qua đi, bọn họ không trở về được nữa.
Thân thể của cô cứng ngắc, sức lực suy yếu đến nỗi ngay cả đẩy hån ra một chút không làm được.
Sự rét lạnh không ngừng ăn mòn thân thể bọn họ, bức bách bọn họ chỉ gắt gao dựa vào lẫn nhau, hấp thu lấy chút ấm áp sinh tồn.
Ada gần như là chạy bộ trở lại khu xử lý phòng thí nghiệm.
Nhưng trên đường đừng nói là đuổi theo Hoắc Kiến Phong cùng Tiêu Nhi, cô cơ bản ngay cả bóng người cũng chưa thấy.
Nhìn đến ngọn đèn từ cửa sổ khu xử lý hắt ra, mồ hôi lặng lẽ chảy xuống, cô im lặng tựa vào cửa sổ nhìn.
Dù sao cũng là ba vị đại lão gặp nhau, vạn nhất có bí mật mới gì bị trợ lý như cô làm hỏng, chắc chắn không tốt.
Nhưng mà nhìn qua ảnh sáng rực rỡ từ cửa sổ, cô chỉ thấy Hồng Liệt đang ngồi ở khu chờ, chán đến chết, lục lọi trên giá sách tạp chí y học.
Bọn họ không trở về, đã đi chỗ nào đây? Chẳng lẽ Tiêu tổng mang Hoắc tổng đi đi thăm căn cứ? Suy nghĩ kĩ, Ada lại chạy nhanh quay đầu đi tìm.
chỉ là cô tìm cả căn cứ thực nghiệm, cũng không thấy bóng dáng Tiêu Nhi với Hoắc Kiến Phong.
Hai người kia giống như đột nhiên biến mất vậy.
Ada lại lộn trở lại phòng thí nghiệm, khu xử lý lý vẫn chỉ có mỗi mình Hồng Liệt.
Anh ta rõ ràng có chút không kiên nhẫn chờ nữa, lật từng tờ sách trong tay nhưng một tờ cũng không nhìn qua.
Ada nhíu mày.
Không xong, sẽ không như là Vương Công nói, bọn họ xảy ra chuyện gì đó?.
Suy nghĩ như vậy, cô không dám chậm trễ, vội vàng mở cửa đi vào: "Hồng tổng, Tiểu tổng không thấy.
Tôi đã tìm cả căn cứ mấy lần, cũng chưa thấy cô ấy!" "Cái gì?" Hồng Liệt vội đứng lên: "Kho lạnh không ai sao?".
Ada sợ hãi lắc đầu: "Không có, thời điểm tôi đến đó, cửa kho lạnh đã đóng.
Tôi lại đi tìm xung quanh, cũng không thấy người đâu.
"
Vương Minh vừa đi ra khỏi phòng thí nghiệm, hỏi thuốc cần cầm lại không có, tình cờ nghe được hai người đang nói chuyện, không khỏi giật mình đứng lại: "Tại sao có thể như vậy? Tiêu tổng còn không có trở về? Không đúng! Cô ấy chính là cùng Hoắc tổng rời đi, về việc xem thử thử thuốc, hắn là đã xong xuôi rồi đi!".
Hồng Liệt nghe vậy, hai mắt rùng mình: "Hoắc tổng? Hoắc tổng gì cơ?" "Là, là Hoắc tổng của Hoắc Kiến, Hoắc Kiến Phong.
"
Ada không hiểu sao chột dạ, run giọng giải thích xong liền quay đầu nhìn Vương Công nói: "Tôi đã đi tìm qua, thật sự không thấy một ai.
Anh mau kêu tất cả mọi người đến các nơi căn cứ tìm một chút.
"
Vương công thấy cô thần sắc nghiêm túc, cũng không dám chậm trễ, vội vàng quay về phòng thí nghiệm gọi người.
Hồng Liệt mặt lạnh lùng nhìn về phía Ada, nhưng hắn rất rõ hiện tại không phải lúc truy cứu Hoắc Kiến Phong vì cái gì ở trong này, chỉ lạnh lùng nói: "Cô đem mọi chuyện kể lại hết một lượt cho tôi.
"
"Vâng".
Ada mím môi, kể lại chi tiết việc hai người kia cùng nhau đi vào kho lạnh lấy thuốc sau đó lại đem việc mình vừa tìm kiếm ra sao nói hết một lần.
Cô lấy ra từ trong túi một cái chìa khóa, đưa cho Hồng Liệt: Tôi vừa rồi đến kho lạnh, nơi đó cửa đã đóng kín.
Nhưng lại có cái chìa khóa cắm ở trên cửa, tôi tưởng Tiêu tổng vội vàng đưa thuốc trở về đã quên rút.
Hiện tại nghĩ lại, không biết có pải hay không cô ấy bị ai đó bắt đi, không kịp rút chìa khóa?".
Chia khóa lạnh như bằng rơi khỏi trong tay, vang lên tiếng nặng nề như sắt.
Hồng Liệt điên cuồng.
Giữa con ngươi đen hiện lên sự lạnh lẽo sắc bén: "Đi, chúng ta lần nữa đến kho lạnh kiểm tra lại.
".