Bên ngoài phòng bệnh, sắc trời còn có chút u ám,.
Hoắc Phương Nam đi dạo một vòng để hoạt động gân cốt, bất tri bất giác bước đến khu phòng bệnh VIP.
Bác sĩ và y tá, hộ lý tụ tập cùng một chỗ, thỉnh thoảng có một vài người chạy ngang qua họ, tất cả đều vội vã.
Khu phòng bệnh VIP, bệnh nhân vốn rất ít, xảy ra cảnh tượng hiếm gặp thế này khẳng định là có chuyện phát sinh.
Hoắc Phương Nam nghi hoặc dừng lại cước bộ, vừa lúc nghe thấy hai hộ lý đi qua thảo luận chuyện gì đó.
Tiểu hộ sĩ đeo kính mắt nói: " Cô gái cùng với người ở tập đoàn Hoắc Kiến ở phòng ICU cùng được đưa tới.
Nghe nói hai người bị nhốt tại kho lạnh, nhờ Hoắc tổng đem quần áo cho cô gái kia cô ấy mới có thể sống sót.
Không nghĩ tới lại có thể bị người nhà lặng lẽ mang đi như vậy.
"
Hộ sĩ tóc ngắn phụ họa nói: "Đúng vậy! Tôi nghe người ta nói, cô gái kia cùng với chồng mình, nhìn thấy có cả năm sáu người.
Không giống người chẳng có tiền nằm viện, tại sao phải đưa cô ấy ra viện làm gì?" "Ai biết được? Chắc là bởi vì có tiền nên chướng mắt bệnh viện chúng ta?" "Làm sao có thể? Điều kiện chữa bệnh ở bệnh viện chúng ta chính là số một trong cả nước mà.
"
Hoắc Phương Nam nhíu mày, chặn các cô lại hỏi: "Xin hỏi, hai cô vừa nói người lặng lẽ xuất viện, là người tên Tiêu Nhi ở phòng bệnh VIP sao?" "Đúng vậy!".
Hộ sĩ đeo kính vội vàng nói: "Ngài biết cô ấy à? Là người nhà của ngài sao?".
Hoắc Phương Nam giật mình, vội vàng giải thích quan hệ: "Không phải, chỉ là có quen biết thôi.
Tình huống của cô ấy thế nào?".
Nữ hộ sĩ đeo kính mắt thất vọng "À" một tiếng nói: "Cô gái kia mới vào sau khi được cấp cứu tình trạng đã ổn định.
Bác sĩ nói tính mạng không có nguy hiểm gĩ, thân thể tổn thương cũng không lớn.
Nhưng cần tĩnh dưỡng quan sát, dù sao thiếu chút nữa liền bị hôn mê sâu.
Nhưng không biết người nhà cô ấy nghĩ như thế nào, suốt đêm làm thủ tục ra viện, cũng chẳng biết có phải thiếu tiền trả viện phí hay không nữa.
"
Lấy bối cảnh Tiêu Nhi hiện tại, khẳng định không có khả năng do kinh tế.
Hoắc Phương Nam trong lòng nghĩ vậy, trên mặt bất động thanh sắc nói: "Cô xác định tình trạng cô ấy không sao đúng không?".
Tiểu hộ sĩ đeo kính khó hiểu nhìn ông ta: "Chắc chắn ạ! Bằng không bác sĩ tại sao có thể để cô ấy ở phòng bệnh bình thường, mà không phải ICU hay là phòng bệnh chăm sóc đặc biệt? Tiên sinh, ngài rốt cuộc có phải người nhà bệnh nhân không vậy?" "À không, không phải" Hoắc Phương Nam khoát tay, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, xoay người rời đi.
Xác định thân thể Tiêu Nhi không có gì đáng ngại, có thể nói với mẹ mình.
Về phần cô hiện tại đang làm sao, không quan trọng lắm.
Tuy rằng ông ta phản đối Vũ Tuyết Như hay nói những lời không tốt, nhưng có những chuyện liên quan đến Tiêu Nhi ông vẫn không quên!.
Hộ sĩ đeo kính nhìn thấy bóng dáng Hoắc Phương Nam, ghét bỏ bĩu môi: "Nhìn người đàn ông này giống như có giáo dưỡng đoàng hoàng, ngay cả cám ơn cũng không nói một câu, chẳng lịch sự gì cả!".
Hộ sĩ tóc ngắn kéo cô một lại, nói nhỏ: "Đừng để ý đến ông ta, coi như bị bệnh thần kinh đi.
Đi thôi, chúng ta mau đi họp.
"
!
Sắc trời sáng lên.
Triệu Thanh Xuân cùng Lê Việt Bách cùng tới bệnh viện.
Bọn họ vội vàng đẩy cửa phòng bệnh ra, phát hiện Triệu Thanh Xuân cùng bằng hữu kia tới hỏi thăm, tìm đến phòng bệnh Tiêu Nhi.
Trong phòng bệnh lúc này đang là một ông lão hấp hối, sáu bảy người nhà ngồi vây quanh ở bên cạnh.
Một người nhà người bệnh nhìn bọn họ chằm chằm, ngữ khí không tốt nói: "Các người tìm ai?" Lê Việt Bách che chở Triệu Thanh Xuân, đảo qua mọi người, ngượng ngùng nói: "Chúng tôi tìm Tiêu Nhi.
"
Một người nhà bệnh nhân đứng gần nhất không khách khí trực tiếp đẩy bọn họ khỏi phòng bệnh: "Đi ra ngoài đi ra ngoài, nơi này không có người các người tìm.
Cửa đóng lại, Lê Việt Bách cùng Triệu Thanh Xuân nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói chuyện tức giận.
"Còn tưởng rằng tới đây đòi phân chia tài sản chứ!" "Đúng vậy, may là không phải.
"
Lê Việt Bách cùng Triệu Thanh Xuân nhìn nhau, xác định là tìm sai phòng.
Hai người lại tiếp tục mở vài phòng bệnh liên nhau, vẫn không tìm được Tiêu Nhi.
Lê Việt Bách trêu chọc nói: " Bác sĩ Triệu, không phải cô nói Tiêu Nhi là bệnh nhân cô chắc chắn phụ trách hả? Sao hiện tại ngay cả người cũng không thấy đâu? Không phải là trong khoảng thời gian này muốn gặp tôi, nên mới tìm cớ cố ý để tôi đến?" "Lừa cậu? Hừ!".
Triệu Thanh Xuân cười lạnh một tiếng, lườn một cái, nâng bước hướng về phía hộ sĩ nói: "Hộ sĩ, xin hỏi nơi này có người bệnh tên là Tiêu Nhi không? Đêm qua nhập viện cấp cứu, sau đó được đưa đến bên này!.
Hộ sĩ suy nghĩ, nhìn từ trên xuống dưới cặp đôi ở trước mặt, ngữ khí lãnh đạm nói: "Đúng là có một người như thế, nhưng mà đã xuất viện rồi.
Người nhà lén lút đưa ra ngoài, cô trợ lý buổi sáng vừa làm xong xuôi thủ tục giao hoàn phí.
Thật sự kỳ quái, không phải nhà không có tiền, cứ như là kẻ trộm.
Khiến cho bao nhiêu người chúng tôi mất ngủ, thiếu chút nữa làm cả bệnh viện thức giấc.
Triệu Thanh Xuân giật mình, cái quỷ gì vậy? Không phải là năm viện ngoài ý muốn sao? Làm gì thần bí như vậy, căn bản không giống tính cách Tiêu Nhi! Cô mơ hồ có loại dự cảm xấu, theo sát hộ sĩ cười làm lành nói lời cảm tạ, lôi kéo Lê Việt Bách bước đi.
Lê Việt Bách nghe lời hộ sĩ nói, trong lòng cũng thấy không ổn: "Bây giờ chúng ta đi chỗ nào?" "Có thể đi chỗ nào được? Đương nhiên là về nhà anh trước!".
Triệu Thanh Xuân vừa nói vừa lấy di động tìm tên Tiêu Nhi trong điện thoại, bên kia truyền đến tiếng không nghe máy.
Cô lại gọi điện thoại cho Hồng Liệt, vẫn tắt máy.
Cô thậm chí gọi cả cho Vân Thiên, đều tắt hết.
Thấy sắc mặt cô ngưng trọng, Lê Việt Bách cũng nghiêm túc đứng lên, đạp chân ga để xe chạy nhanh hơn, thẳng đến chỗ Tiêu Nhi ở.
Cửa biệt thự.
Lê Việt Bách mới vừa dừng xe, Triệu Thanh Xuân đã hấp tấp nhảy xuống, xông lên bậc thang ở cửa chính, gọi lớn: "Tiêu Nhi, Hồng Liệt, hai người có nhà hay không?".
Lê Việt Bách lắc đầu, kéo Triệu Thanh Xuân ra sau, ấn chuông cửa: "Tiêu Nhi mới ra viện, nói không chừng ở trong tĩnh dưỡng, cô nhẹ nhàng, đừng dọa cô ấy.
"
Tiêu Nhi có người phù trợ, nghĩ như vậy trái tim Triệu Thanh Xuân liền rung động.
Nhưng chỉ một giây, cô liền quay đầu lại hung ác nhìn Lê Việt Bách một cái, ghét bỏ nói: "Anh thì biết cái gì! Tiêu Nhi ngày hôm qua cùng Hoắc Kiến Phong nhập viện, tôi nghe người phụ trách nói hai người lúc ấy cùng ôm nhau, cả người đều không buông ra.
Tuy rằng là bị nhốt tại kho lạnh, vì mạng sống nhưng anh nói nếu anh là Hồng Liệt, anh sẽ nghĩ như thế nào?".
Lê Việt Bách trong đầu theo bản năng hiện lên cảnh Triệu Thanh Xuân cùng người đàn ông khác ôm nhau, trong một giây, hắn cảm thấy da đầu tê dại.
Tuy bên trong thì giận dữ, nhưng ngoài miệng lại cậy mạnh nói: "Tìm Tiêu Nhi tìm Tiêu Nhi, em lấy tôi so sánh làm cái gì! Nói tôi là loại người lòng dạ hẹp hòi sao?".
Triệu Thanh Xuân không nói gì, lườm hắn lần nữa, không đấu võ mồm, tiếp tục đập cửa ầm ầm.
"Hồng Liệt, Tiêu Nhi, mở cửa, mở cửa nhanh!".
Thật lâu sau, bọn họ cũng không ra mở cửa.
Hai người liên đi tới trường học.
"Tiểu thư, tiểu thư, xin bình tĩnh!".
Bảo vệ nhìn thấy có người lạ liền ngăn lại: "Còn đập lần nữa là tay của anh xong đời luôn! Hơn nữa nhà bọn họ không có ai, mấy.
người gõ nữa gõ mãi thì cửa cũng không mở đâu.
"
Triệu Thanh Xuân lo lắng cho Tiêu Nhi, trong giọng nói lộ ra vài phần gấp gáp: "Có ý gì? Anh thấy bọn họ rồi?".
Bảo vệ gật gật đầu: "Đúng vậy! Sáng nay lúc trời mới rạng, tôi thấy Hồng tiên sinh mang theo hành lý ra khỏi cửa.
Hắn nói bọn họ phải đi khỏi đây một khoảng thời gian, còn nhờ chúng tôi giúp anh ấy để đề phòng trộm cắp xung quanh!".
"Vậy cậu ấy có nói lúc nào sẽ trở lại không?" Lê Việt Bách truy vấn nói.
Bảo vệ lắc đầu: " không có.
"
Trái tim Lê Việt Bách chợt lạnh, quay đầu nhìn về phía Triệu Thanh Xuân, Triệu Thanh Xuân cũng hiện lên vẻ mặt kinh ngạc.
Chuyện vắc-xin phòng bệnh TN còn chưa giải quyết, rất nhiều tình nguyện viên đang nằm trong bệnh viện, sẽ không có khả năng Tiêu Nhi tự nhiên rời đi mà không nói một lời?.
Đáp án duy nhất chính là Hồng Liệt cố tình mang cô đi.