Xe lăn dừng ở trước mặt Vân Thiên.
Người đàn ông kia đưa tay nắm lấy cằm của Vân Thiên, buồn bã nói: “Tên nhóc, đừng lừa dối bác.
Bác sẽ không giết trẻ con, không có nghĩa là không để người khác thay bác giết.
Nói cho bác tài sản của Hoắc Kiến Phong để ở đâu, hoặc là trực tiếp chuyển tài sản của hắn ta cho bác.
Nếu không bác sẽ cắt hai tay hai chân cháu xuống để gửi cho bố mẹ của cháu đấy.
Mấy tổ chức ăn mày bên đường, lại thích nhất mấy đứa trẻ có cơ thể không nguyên vẹn đấy, hơn nữa cháu lại có khuôn mặt dễ nhìn như thế này nữa."
Tay của người đàn ông bất giác siết chặt, ánh mắt lạnh lùng mà nhìn từng chút trên khuôn mặt nhỏ bé.
Thực sự là rất giống! Quả thực là đúc từ một khuôn của Hoắc Kiến Phong!
Nhìn thấy thật làm cho người ta chán ghét!
Vân Thiên bị đau, dùng sức mà lắc mạnh mặt, thoát khỏi tay của anh ta: “Ông biết được bố mẹ cháu là ai không? Bố cháu là tam hoàng tử của nước Thanh Bạch đấy, là vua tương lai của nước Thanh Bạch đấy.
Ông muốn bao nhiêu tiền cứ nói, không cần vòng vèo nói mấy cái công ty gì đấy với cháu, cháu chỉ là một đứa trẻ, biết được công ty gì cơ chứ?"
Trên làn da của cậu bé vẫn lưu lại vết tay, người đàn ông nhìn lòng bàn tay trống rỗng, cười lạnh một tiếng: “Tiền của nước Thanh Bạch, có nhiều mấy bác cũng không có hứng thú.
Bác cần là của Hoắc Kiến Phong, chỉ cần của hắn ta!”
Mấy chữ cuối cùng, anh ta gần như là nghiến răng ken két, mang theo khí thế vô cùng lạnh lẽo.
Không khí u ám, mặt nạ quỷ dị, cơ thể bé nhỏ của Vân Thiên vô thức rụt lại về phía sau.
Cậu bé thu lại sự lanh lợi ẩn trong ánh mắt mình, trong giọng nói cố ý lộ ra vài phần sợ hãi: “Nhưng cháu thực sự không biết tài sản công ty của chú ấy đang ở đâu hết cả!”
Cậu bé ủy khuất rưng rưng mà nhìn người đàn ông kia, giữa con ngươi nhanh chóng đã xuất hiện mấy giọt nước: “Ngay cả tiền của công ty mới, cũng là của cháu hết” “Của cháu hết?"Người đàn ông kia cười lớn, giọng điệu châm biếm: “Cháu xem bác là trẻ lên bố hả, cháu làm gì mà có nhiều tiền như thế?” "Cháu dù gì cũng là cháu của vua nước Thanh Bạch, chút tiền đấy thì tính là cái gì?" Vân Thiên bạn quay làm, lầm bầm mà nói.
“Xem ra, không cho cháu biết chút lợi hại, cháu sẽ không chịu nói sự thật rồi."Giọng nói người đàn ông u ám, dùng ánh mắt ra hiệu cho cái bóng đang đứng sau Vân Thiên.
Vân Thiên liền cảm nhận được cái gì đó lạnh lẽo đặt trên cổ, cậu bé vội vàng nói: "Cháu nói, cháu nói, số tiền đấy đều là cháu xâm nhập hệ thống của tập đoàn lấy được, chính mình chuyển cho mình."
Không đợi đối phương nghi ngờ, cậu bé liền bổ sung nói: “Không tin ông có thể tùy tiện tìm một hacker, vào trong hệ thống của cháu điều tra.
Cái quái gì cũng được, cứ chọn một là được rồi."
Con mắt của người đàn ông bị chiếc mặt nạ che khuất chớp chớp: “Cứ coi như là sự thật đi, vậy cháu với Hoắc Kiến Phong không có quan hệ gì, vì sao cháu lại muốn giúp hắn ta?" "Cháu không phải là giúp chú ấy, cháu là giúp mẹ của cháu."Vân Thiên bĩu môi, hùng hồn mà nói: “Mẹ nói chú ấy là chú, chú ấy là người một nhà, đương nhiên phải giúp rồi!” Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.ne t
Từng từ cậu bé nói rành rọt, dáng vẻ hùng hồn không giống như đang bịa đặt.
Người đàn ông ngồi trên xe lăn trầm ngâm một lát, hất mặt về phía bóng người phía sau: “Đi, tìm cái máy tính, rồi gọi Văn Hùng qua đây” “Vâng”
Vân Thành nghe thấy giọng nói của người phía sau, vật lạnh lẽo kia cũng không còn nữa, còn chưa kịp thở ra một hơi, lại nghe người đàn ông trên xe lăn lạnh lùng nói: “Nếu như cháu dám lừa bác, bác sẽ chém hai chân của cháu trước."
Vân Thiên không nói gì, cậu bé ngồi thắng lưng, có chút trẻ con mà đối mặt với người đàn ông kia.
Rất nhanh, cửa của căn phòng tối om đã bị đẩy ra.
Một người đàn ông đeo một chiếc kính nặng độ, dáng vẻ có chút lôi thôi ôm chiếc notebook tiến đến nơi đèn bàn sáng.
Vân Thiên đánh giá từ đầu đến chân của anh ta, mở miệng nói: “Cháu vốn dĩ là muốn trực tiếp đưa tài khoản cho các người kiểm tra, nhưng cháu biết các người chắc chắn không tin tưởng.
Vì vậy, các người vẫn là bảo hacker của mình đi tìm đi!”
Cậu bé liền nói ra một chuỗi địa chỉ.
Người đàn ông ngồi trên xe lăn rõ ràng cũng có ý như vậy.
Ánh mắt của ông ta thâm trầm liếc Vân Thiên một cái, hướng sang bên kia gật đầu với Văn Hùng một cái.
Văn Hùng lập tức đặt máy tính lên chiếc bàn gỗ cũ kỹ ở bên kia, bắt đầu thao tác.
Đam Mỹ Hài
Ngón tay của anh ta rất dài, động tác gõ bàn phím vô cùng thông thạo, những người khác trong căn phòng tối đều nhìn anh ta, bao gồm cả người đàn ông đang ngồi trên xe lăn, nghiêng người, để lộ là sự thán thưởng và nghiên cứu.
Vân Thiên khinh thường mà bĩu bĩu môi: “Khó trách ông không đánh lại...!chú nhà cháu, trình độ cấp dưới của ông cũng quá kém rồi.
Cháu nói tùy tiện tìm một người là được, nhưng anh ta lại tìm người ghê gớm như vậy đến, chẳng phải là quá lãng phí thời gian hay sao?"
Người đàn ông trên xe lắn liếc xéo, khí thế trên người rõ ràng đã bị khiêu khích, rồi lại dùng nụ cười mỉa mai mà đàn áp lại: "Sao nào? Hắn ta có cấp dưới nào lợi hại lắm hả?"
Vân Thiên bĩu môi, có chút thất vọng mà nói: “Chú ấy có cấp dưới lợi hại hay không thì cháu không biết, dù sao lúc cháu xâm nhập vào tài khoản của chú ấy, khó hơn nhiều so với xâm nhập vào tập đoàn.
Cháu nếu có thể xâm nhập được tài khoản của chú ấy, tìm được tiền ở đâu, sẽ không bí quá làm liều như thế rồi."
Ánh mắt sau mặt nạ của người đàn ông lóe lên, không nói thêm gì nữa.
Sau một lúc lâu, cuối cùng Văn Hùng đẩy kính mắt lên trên mũi, hưng phấn nói: "Boss làm xong rồi.
Nhưng mà tài khoản này của cậu ta là một tài khoản ảo, không xem được tin tức thân phận cụ thể, chỉ có thể thấy được, thấy được.."
Anh ta nói đến đây, bỗng dưng ngẩng đầu sợ hãi mà nhìn về cậu bé đang ngồi trên ghế: “Cậu, cậu chính là Hỉ Dương Dương trong truyền thuyết?” Đọc truyện mới nhất tại Truyện 88.net
Tròng mắt của anh ta suýt nữa rơi ra, giống như cảm thấy bản thân đã xuất hiện ảo giác.
Vân Thiên bình tĩnh gật đầu, thản nhiên nói: “Anh đã nghe qua cái tên này, xem ra cũng không tính là bỏ đi!”
Trong mắt Văn Hùng lập tức như là tỏa ra những đốm sao nhỏ.
Anh ta vuốt vuốt lại tóc, sửa sang dung nhan: “Cám ơn, cám ở đã khen! Chỉ là không nghĩ đến, người vĩ đại như cậu, lại thực sự là một đứa trẻ, thực sự là quá làm cho người ta kinh ngạc rồi."
Sau chiếc mặt nạ, người đàn ông hơi nhíu mày, lạnh lùng cắt lời: “Hỉ Dương Dương gì cơ? Các người nói cái gì đấy?"
Văn Hùng vội vàng kính cẩn mà giải thích: “Boss, Hỉ Dương Dương là hacker mấy năm gần đây vọt lên xếp thứ hạng thứ bà, ngoại trừ kỹ thuật và thủ pháp vô cùng lợi hại, thì quan trọng hơn là phẩm chất con người cậu ta vô cùng tốt.
Cậu ta chuyên môn hack vào những tài khoản của tập đoàn phạm tội, đem tất cả tiền phi pháp chuyển sang một tài khoản khác, sau đó toàn bộ đều gửi tới các tổ chức từ thiện.
Phía sau tấm mặt nạ, con ngươi của người đàn ông sáng rực lên: “Cậu chắc chắn là cậu ta sao?" "Tất nhiên."Văn Hùng khẳng định nói.
Anh ta quay màn hình máy tính sang hướng người đàn ông kia, chỉ vào những thông tin số liệu trên ghi chép chuyển khoản giải thích: “Boss, ông xem đi, bởi vì sợ những tập đoàn phạm tội kia gây rối với những tổ chức từ thiện, đại thần Hỉ Dương Dương đã đặc biệt lập nên tài khoản ảo này, những đồng tiền đó đều đã được chuyển qua vô số tài khoản khác, cuối cùng mới đi vào trong tài khoản này, sau đó từng nhóm từng nhóm tiến hành chuyển cho các tổ chức từ thiện” "Nếu như không phải bây giờ chúng ta xâm nhập vào tài khoản này, chúng ta căn bản không thể biết đường con đường chuyển khoản này, thao tác của đại thần Hỉ Dương Dương, luôn luôn thần không biết quỷ không hay, hoàn toàn làm cho những tập đoàn phạm tội kia không thể tìm ra được.
Vô cùng tài giỏi, thật sự là vô cùng tài giỏi!" Văn Hùng càng nói càng cảm thấy sùng bái, ước được vái lạy Vân Thiên.
Không thể che dấu sự khen ngợi với ghi chép chuyển khoản ngăn nắp chỉnh tề kia, yết hầu của người đàn ông hơi động, vô thức đè lấy tay cầm chuột.
Cuối cùng, ánh mắt của anh ta dừng lại số liệu ghi chép chuyển khoản cuối cùng, giống như bắt được điểm sơ hở, cười lạnh một cái đứng lên: “Ba mươi năm nghìn tỷ đồng, chuyển gấp cho tập đoàn Hoắc Kiến.
À, cháu như thế này có tính là kiếm lợi bỏ túi không?"
Vân Thiên mím chiếc môi nhỏ nhắn giải thích: “Không phải là kiếm lợi bỏ túi, là cho Hoắc Kiến vay.
Đến lúc Hoắc Kiến sẽ trả lại không thiếu xu nào, còn muốn tính lãi nữa." “Cháu tự tin như vậy à?"
Vân Thiên nghiêm túc nói: “Đây không phải là tự tin, là sự tin tưởng dựa trên phân tích điều tra, cháu tin rằng Hoắc Kiến nhất định sẽ vực dậy được."
Ánh sáng của chiếc đèn chiếu lên khuôn mặt bé nhỏ của cậu bé, lộ ra đôi mắt sáng người sâu thẳm, cực kỳ giống Hoắc Kiến Phong tay trắng bước vào nhà họ Hoắc năm đó..