Cảnh tượng trước mắt Hồng Liệt đều bị nổ tan tành, tiếng nổ đó giống như tiếng nổ trong đầu anh ta vậy.
Tiếng nổ làm cho tâm trạng của anh ta vô cùng hoảng hốt, gan và mật cũng bị vỡ rồi!
Tay anh nắm chặt thành nắm đấm, khớp xương kêu răng rắc.
Nếu như anh ta ở nước Thanh Bạch, anh chắc chắn sẽ đến trước mặt Hồng Liệt xé nhỏ anh ta ra! Rồi đi cứu Tiêu Nhi! Nhưng anh ta đang ở nước Z, cách xa hàng nghìn dặm, anh ta chẳng làm được cái gì hết!
Móng tay bấm chặt vào gan bàn tay, một trận đau đớn truyền tới, Hồng Liệt ép bản thân phải tỉnh táo lại, hiets thở sâu: "Anh cả, anh cả, xin anh, xinh anh giúp tôi cứu cô ấy! Tôi không cần bất cứ thứ gì cả, không cần ngôi vương, cũng không cần nước Thanh Bạch, cả mạng của tôi cũng cho anh! Anh làm ơn giúp tôi cứu cô ấy! Cô ấy không thể chết, không thể.."
Nước mắt đã cuộng trào mãnh liệt nơi hốc mắt, Hồng Liệt hận đến nỗi đuôi mắt sắp rách ra nhưng lại phải đè nén lại, tha thiết cầu xin anh ta.
Hồng Mẫn không nói không rằng mà chờ, chờ cho đến lần thứ ba Hồng Liệt cầu xin anh ta, mới hài lòng mà nói: “Yên tâm! Người cứu viện đã đi rồi, rất nhanh sẽ có tin tức thôi.
Đến lúc đó, tôi nhất định sẽ nói cho cậu tin tức tốt lành."
Anh ta cố ý nhấn mạnh bốn chữ tin tức tốt lành, sau đó cúp máy.
Vân Thiên mất đi quyền thừa kế, cậu ba hoàn toàn sụp đổ, cậu hai là một tên phế vật không làm được cái gì to tát.
Sau này, toàn bộ nước Thanh Bạch đều là của bản thân rồi.
Hồng Mẫn buông điện thoại xuống, đắc ý cười lớn.
Trong biệt thự, Hồng Liệt nắm lấy điện thoại màn hình đã tối đen, chỉ cảm thấy phía sau truyện đến một luồng lạnh lẽo.
Nếu như nói trước đây anh rất tin tưởng, tôn trọng người anh cả này, thế mà những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, đủ để đập vỡ toàn bộ sự tin tưởng của anh.
Anh ta căn bản không phải là người, anh ta giống hệt ma quỷ như Hoắc Tuấn Tú!
Vì ham muốn cá nhân, có thể lợi dụng tất cả mọi người, bao gồm cả người thân của mình!
Vì để đạt được mục đích của bản thân, có thể không từ thủ đoạn, bao gồm cả giết người phóng hỏa!
Hồng Liệt lại hít thở sâu, ép bản thân tỉnh táo khỏi sự hỗn loạn.
Nhưng sự đau nhức tựa như hai ngọn lửa, không ngừng mà bốc lên trong lồng ngực anh ta, thiêu đốt sạch cả lý trí lẫn sự giáo dục của anh ta!
Đột nhiên anh ta đứng dậy khỏi ghế số pha, trong con mắt tràn ngập sự lạnh lẽo, ác độc trước giờ chưa từng thấy qua!
Hồng Liệt nhấp vào danh bạ, nhấn số gọi cho Hoắc Tuấn Tú.
Vẫn như thường lệ, điện thoại bên kia không có ai bắt máy.
Hừ, trốn tránh có tác dụng sao?
Hoắc Liệt lạnh lùng mà nhếch khóe miệng, gọi vào điện thoại vào máy trợ lý Triệu Phong của Hoắc Tuấn Tú.
Rất nhanh, điện thoại đã truyền đến âm thanh cứng nhắc của Triệu Phong: “Xin chào anh Hồng! Không biết có thể giúp gì cho anh không?"
Là người trợ lý đắc lực nhất của Hoắc Tuấn Tú, anh ta đã học được chiêu miệng nam mô bụng bồ dao găm rất tuyệt vời!
Hồng Liệt kinh thường cười nhẹ một tiếng: “Đừng có đùa với tôi như thế, cậu nói cho Hoắc Tuấn Tú dùm tôi, bây giờ tôi biết nơi ở của Hoắc Kiến Phong, cũng biết trước đây Vân Thiên làm sao mà liên lạc được với anh ta.
Bây giờ tôi không thể Lừa gạt anh ta, cậu hỏi xem anh ta có dám gặp mặt không? Anh ta chỉ có nửa tiếng đồng hồ để suy nghĩ thôi.
Sau một nửa tiếng đồng hồ, tôi sẽ rời khỏi chỗ này.
Đến lúc đó các người muốn xử lý Vân Thiên như thế nào, cũng tùy các người."
Vẻ mặt Triệu Phong kinh ngạc, âm thanh cứng nhắc không hề có chút trầm bổng, ngược lại lộ ra một chút quan tâm: "Anh Hồng có chuyện gì vậy? Xác định được không phải con trai của mình nên muốn vứt đi hay sao?" "Tùy các người nghĩ như thế nào, dù sao tôi cũng có chuyện quan trọng hơn cần phải làm! Anh hỏi xem Hoắc Tuấn Tú, anh ta có gặp hay không!" Hoắc Liệt nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
Triệu Phong nhăn mày, xoay người bước nhanh đến gõ lên cánh của phòng sách của Hoắc Tuấn Tú: “Boss, tên Hồng
Liệt gọi điện đến rồi."
Anh ta nói lại lời Hồng Liệt, tường thuật lại từ đầu đến cuối cho Hoắc Tuấn Tú, còn nói thêm: “Boss, tốc độ nói của anh ta hình như cực kỳ gấp gáp, hơn nữa thái độ vô cùng xấc láo và hung hăng.
Thuộc hạ cảm thấy có phải anh ta đang muốn giở trò gì không?"
Trong phòng u ám, Hoắc Tuấn Tú tựa trên xe lăn, ngắm chiếc bật lửa cũ kỹ ở trong tay.
Ánh lửa lúc sáng lúc tối, trên khuôn mặt một nửa dữ tợn, một nửa khôi ngô hiện lên nụ cười khinh thường: “Ở nước Thanh Bạch hắn ta được mọi người kính trọng, thực ra trong tay không có quyền hành gì.
Mỗi ngày chỉ biết ăn uống dạo chơi, hưởng thụ cuộc sống, có thể giờ được trò gì cơ chứ?" "Đúng vậy!" Triệu Phong phản ứng lại, hùa theo mà chế giễu mà nói: “Anh ta ở nước Thanh Bạch chỉ có thể dựa vào cái danh hiệu tam vương tử mà được mọi người ủng hộ.
Nhưng đây là nước Z, cái thân phận vương tử của anh ta làm được gì cơ chứ, anh cũng ta cũng chẳng được mấy cân mấy lạng."
Đôi mắt hoa đào của Hoắc Tuấn Tú hiện lên ý cười: “Nói với hắn ta, tôi đồng ý gặp mặt, để cho hắn ta chuẩn bị thật tốt." “Hiểu rồi ạ”
Triệu Phong ngầm hiểu trong lòng, lập tức gọi điện cho Hồng Liệt: “Anh Hồng, Boss của chúng tôi rất là bận, hy vọng anh chuẩn bị thật tốt, đừng để cho chúng tôi thất vọng đấy!”
Trong giọng nói lộ ra ý cười, rõ ràng là đang khiêu khích.
"Yên tâm, nhất định cho các người thắng lợi mà trở về." Hồng Liệt nghiến răng.
Anh ta cúp điện thoại, khuôn mặt tuấn lãng tầng tầng lớp lớp mây đen, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nổi bão tố: “Bọn mày là bọn ma quỷ không biết giới hạn! Tao không đếm xỉa đến bọn mày, bọn mày lại cho rằng là tao là một tên ngu ngốc không biết gì.
Ha, bọn mày có thể xem thường tạo, nhưng muốn động vào người tao yêu, tốt xấu gì cũng đều bị phá hủy mà thôi!"
Mấy chữ cuối cùng, giống như rít lên, mang theo sự tức giận làm hủy thiên diệt địa.
Anh ta nắm chặt điện thoại, gân xanh trên mu bàn tay nổi cuồn cuộn.
Ở bên trong một căn phòng lạ lẫm, một người phụ nữ ở trên giường từ từ mở mắt ra.
Lọt vào tầm mắt của cô ấy là trần nhà trắng như tuyết, có một chùm hoa tươi được cắm trong một chiếc bình gỗ đặt ở cửa sổ đối diện giường gỗ cô ấy nằm.
Một cơn gió thổi qua, mang theo hương hoa tao nhã và mùi mặn của biển.
“Đây là đâu?”
Tiêu Nhi vô thức lẩm bẩm, vừa mở miệng thì phát hiện ra âm thanh của mình rất là khó nghe.
"Á!"
Một cô gái nằm bên giường bị âm thanh của cô ấy làm bừng tỉnh.
Cô gái này ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt ngái ngủ của Tiêu Nhi, bên trong ánh mắt tỏa ra tia vui vẻ: “Cô tỉnh rồi sao? Cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?
Tiêu Nhi quay đầu, nhìn thấy một cô gái với nước da ngăm đen, trên đầu cô gái này thắt một bím tóc nhỏ, đôi mắt sáng long lanh, đôi môi nhếch lên một nụ cười rực rỡ, để lộ hàm răng trắng thẳng tắp.
Tiêu Nhi nghi hoặc nhíu mày, đây là chỗ nào? Vì sao lời cô gái này nói cô ấy không hiểu gì cả?
Cô ấy mím môi, dùng tiếng anh hỏi thử xem chỗ này là chỗ nào, trên mặt cô gái này lộ ra vẻ mờ mịt.
Cô ấy lại đổi lại tiếng nước Thanh Bạch, vẻ mặt cô gái này vẫn mờ mịt.
Tiêu Nhi đổi bốn năm tiếng ngoại ngữ, ý cười trên mặt cô gái này dần nhạt đi.
Cô gái này bỗng nhiên đứng dậy, chạy ra bên ngoài.
Tiêu Nhi giật mình, đang nghĩ có phải là cô gái này đi gọi người hay không thì thấy cô ấy bên một bát nước đi tới.
Trước tiên cô gái này đỡ cô ấy ngồi dậy, rồi mới hai tay dâng bát nước cho cô ấy, trên mặt lại khôi phục ý cười.
Cô gái hất cằm về phía Tiêu Nhi và làm tư thế uống nước.
Lúc này Tiêu Nhi mới kịp phản ứng.
Cuống họng khô khốc và đau đớn, cô ấy không quan tâm đến chuyện gì khác, trước tiên uống một ngụm nước.
Làn nước lạnh và ngọt chảy dọc theo cuống họng của cô ấy, cô ấy lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Tiêu Nhi hai tay đưa bát cho cô gái, bày tỏ chân thành cảm ơn.
Cô gái ngượng ngùng cười, lại đẩy bát lên miệng cô ấy, ra hiệu cho cô ấy uống nhiều hơn một chút, sau đó quay người chạy nhanh ra ngoài.
Tiêu Nhi lại uống thêm nửa bát nước, cô có thể nghe thấy giọng nói lanh lảnh của cô gái ở bên ngoài, mặc dù cô nghe không hiểu gì cả, nhưng cô lập tức nhìn thấy một thanh niên cao lớn, có làn da nâu đen giống như cô gái kia bước vào.
Cô gái kia đi theo phía sau chàng trai này nói gì đó, thanh niên nghe xong thì gật đầu, sau đó dùng một tràng tiếng anh lưu loát nói với Tiêu Nhi: “Cô là người của quốc gia nào? Bây giờ cô có hiểu tôi nói gì không?”.