Tiêu Nhi sợ hãi đến nỗi thét chói tai ra tiếng.
Cô ấy nghiêng đầu nhìn thấy một người đàn ông nước Thanh Bạch mặc quần áo bình dân bước ra từ đằng sau cây tử đằng cô ấy lập tức đề phòng nhỏ giọng: “Anh là ai?"
Người đàn ông cũng không nhìn Tiêu Nhi, chỉ nắm cánh tay cô ấy kéo lên phía trước: “Cô yên tâm, tôi và bọn họ không phải cùng một bọn, tôi tới cứu cô, cô Tiêu Nhi."
Anh ta vô cùng rõ ràng gọi tên cô ấy.
Tiêu Nhi khẽ cắn môi, dù sao cũng chết, không bằng liều một phen.
Cô ấy không do dự nữa, đi theo bước chân người ông bắt đầu chạy vào trong rừng rậm.
Người đàn ông hết sức quen thuộc với địa hình này, kéo Tiêu Nhi rẽ trái rẽ phải vào trong rừng rậm.
Tiêu Nhi cảm thấy đủ loại bóng tối pha tạp bên cạnh thì nhanh chóng lui lại, bên tai dần dần chỉ còn lại tiếng gió vù vù, hơn nữa không có tiếng bước chân của binh lính đuổi theo.
“Nhảy qua” Người đàn ông bỗng nhiên trầm giọng nói.
Tiêu Nhi vốn không kịp nhìn kỹ con đường phía trước, bản năng chỉ cất bước đi theo.
Hai chân chạm đất, trước mắt Tiêu Nhi dần dần sáng lên.
Bọn họ đã chạy khỏi rừng rậm, trước mắt là một đồng cỏ xanh biếc rộng lớn, một chiếc xe việt dã ngụy trang đã dừng ở vị trí cách bọn họ không xa.
"cô Tiêu Nhi, mời đi theo tôi”
Người đàn ông không cho Tiêu Nhi cơ hội suy nghĩ và phán đoán, trực tiếp kéo cô ấy đến bên cạnh xe, mở cửa xe thay cô ấy, nhét cô ấy vào ghế sau, sau đó tự mình ngồi vào tay lái phụ hàng phía trước.
Tiêu Nhi đang còn muốn hỏi thì đã thấy người phụ nữ ngồi ghế hàng sau, mặc váy dài màu trắng, mặt che lụa trắng, dường như đã từng quen biết gương mặt này: "Cô là?" "Lái xe." Người phụ nữ vỗ thành ghế tài xế, đợi xe bắt đầu khởi động rồi chạy thì mới quay đầu nói với Tiêu Nhi: "cô Tiêu Nhi, chào cô! Tôi là trợ lý của chị Hồng Nhữ, A Tĩnh." “Thật xin lỗi, chúng tôi tới muộn, khiến cô sợ hãi” Ánh mắt A Tĩnh nhanh chóng liếc nhìn Tiêu Nhi bên cạnh, cúi người nhanh chóng lấy hòm thuốc từ dưới đáy ra.
“Tôi trước tiên giúp cô xử lý vết thương một chút."
Sự lo lắng trong lòng Tiêu Nhi nhanh chóng giảm xuống, lúc này cô ấy mới chú ý vết thương đầy người do bụi gai đâm trúng.
Nhưng cô ấy không để ý, vội vàng khoát tay nói: “Tôi không sao! Kiến Phong thế nào? Mấy người đưa anh ấy đi đâu rồi? Cô có thể dẫn tôi đi gặp anh ấy không?”
Chuyện này đại khái chính là tình yêu đẹp nhất trên đời.
Cho dù mình ở trong hoàn cảnh tuyệt vọng thế nào thì bọn họ vẫn nghĩ tới đối phương trước.
Nghĩ đến đây, gương mặt A Tĩnh càng ôn hòa thêm mấy phần: “cô Tiêu Nhi, cô bình tĩnh một chút, ngài Kiến Phong không sao cả.
Ngài Kiến Phong bây giờ hắn ở trên máy bay tới nước Z, ông chủ chúng tôi tự mình tiếp đãi anh ấy! Sau này chúng ta rời khỏi đây sẽ đưa cô tới tụ hợp với bọn họ."
Tiêu Nhi hoàn toàn yên tâm, bóng lưng căng thẳng thả lỏng, cả người mềm nhũn tựa lưng vào ghế: “Cảm ơn, cảm ơn các cô
A Tĩnh cười an ủi nói: “Là chúng tôi cảm ơn cô mới đúng, cảm ơn cô dũng cảm kiên cường chống đỡ tới bây giờ, nếu không chúng tôi trở về thật sự không thể ăn nói với ông chủ”
Chống đỡ tới giờ?
Tiêu Nhi nghĩ đến điều gì đó, bỗng nhiên cơ thể lại ngồi thẳng lên, sốt ruột nói: "Trước khi các người tìm được nơi này hắn là cũng tìm tôi ở trên biển? Có còn thấy được người nào còn sống không?"
Ánh mắt A Tĩnh cứng đờ, mím môi lắc đầu: “Cứu hộ vẫn tiếp tục lục soát trên biển nhưng tạm thời không tìm được những người khác.
Người của Đại vương tử Hồng Mẫn nước Thanh Bạch đang tiếp tục cứu hộ và lục soát.
Những người đó khẳng định là sẽ không để lại người sống”
Khóe mắt Tiêu Nhi đỏ lên, cơ thể không có sức lực ngã vào ghế dựa, trong miệng lẩm bẩm nói: "Quả nhiên là anh ta! Quả nhiên là anh ta!"
Sự tức giận ngút trời và sự đau thương vô tận dây dưa cuồn cuộn trong lồng ngực, cô dùng sức nắm chặt nắm đấm, mấy vết thương bị bụi gai đâm phải trên mu bàn tay lập tức vỡ toang chảy máu ào ào.
A Tĩnh vội vàng mở hòm thuốc ra, lấy nước khử trùng và băng gạc ra: “cô Tiêu
Nhi, cô bình tĩnh một chút.
Trước hết để tôi giúp cô băng bó kỹ vết thương đã được không?"
Tiêu Nhi lấy lại tinh thần, ép mình tỉnh táo lại.
Cô ấy tiếp nhận nước khử trùng trong tay A Tĩnh, miễn cưỡng nở nụ cười an ủi: "Cảm ơn, tôi tự mình làm.
Các người có thể tới cứu tôi thì tôi đã vô cùng biết ơn rồi."
Tĩnh biết cô ấy là bác sĩ, cũng không A miễn cưỡng nữa mà khách khí nói: “Ông chủ chúng tôi và ngài Kiến Phong đã hợp tác thành công, điều kiện chủ yếu chính là phải bảo đảm cô và con trai ngài an toàn, đây đều là việc chúng tôi phải làm."
Cho nên Kiến Phong cứu cô là dùng mạng của bản thân?
Tiêu Nhi cầm thật chặt nước khử trùng trong tay, trong lòng đủ loại hương vị....!
Nước Z, Cẩm Thành.
Vẫn là quán trà bí ẩn ấy, vẫn là phòng bao cuối hành lang ấy.
Khác biệt chính là người chờ trong phòng lần này biến thành Hồng Liệt.
Anh ta ngồi ngay ngắn trên ghế, hai tay tựa như tùy ý khoác lên trên đầu gối, chân bước đi vẫn có thể cảm thấy được bởi vì khẩn trương mà hơn run rẩy.
.
truyện kiếm hiệp hay
Anh ta chỉ có một cơ hội này, nếu như không cứu được Vân Thiên, anh ta không biết làm sao đối mặt với bản thân, cũng không biết phải làm sao đối mặt với Tiêu Nhi.
Cửa phòng bao mở ra, Triệu Phong đẩy Hoắc Tuấn Tú từ từ đi tới.
Hồng Liệt lập tức đứng lên, suýt nữa đụng đổ tách trà trên bàn: “Vân Thiên đâu? Con trai tôi ở đâu?"
Đằng sau bọn họ cũng không còn ai khác.
“Sao nào, hối hận?" Hoắc Tuấn Tú mở miệng, giọng nói vẫn dịu dàng mà khàn khàn.
Trên mặt anh ta vẫn giữ nụ cười nhạt nhẽo, chỉ là nửa khuôn mặt đầy vết sẹo đỏ trông có vẻ đặc biệt gớm ghiếc.
Hồng Liệt bỗng nhiên bình tĩnh lại, đây là một trận chiến tâm lý, ai sợ hãi trước sẽ thua.
Anh ta cười xùy ra tiếng: “Đổi ý? Tôi cần phải đổi ý sao? Dù sao thân phận Vân Thiên đã lộ ra ánh sáng trước hoàng thất, tôi bây giờ vốn không thể quay về nước Thanh Bạch, cho dù tôi trở về, thân phận của tôi cũng không có một chút giá trị nào với anh.
Anh không uy hiếp được tôi, tôi cũng không giúp được anh, cho nên hợp tác của chúng ta hẳn cũng chỉ có thể tới đây là kết thúc."
Hoắc Tuấn Tú ra vẻ hiểu rõ nhíu mày: "A, thì ra là thế! Bây giờ anh đã chẳng là cái thá gì, tôi vì sao phải nghe lời anh?” "Anh!" Hồng Liệt đập một phát nặng nề xuống bàn.
Anh ta dùng sức nhằm mắt lại rồi lại mở ra, trong mắt là một màu máu xơ xác tiêu điều: “Tôi không ngại nói cho anh, Tiêu Nhi xảy ra chuyện, bây giờ chưa rõ sống chết, nếu hôm nay anh không trả Vân Thiên cho tôi thì tôi không ngại cá chết lưới rách với anh."
Anh ta cũng nhận được tin tức?
Khó trách sẽ mất khống chế như vậy.
Đáy máy Hoắc Tuấn Tú hiện lên vẻ kinh ngạc, chỉ một cái chớp mắt, trong cặp mắt đào hoa liền hiện lên sự hứng thú: “Anh mất đi trụ cột tinh thần, muốn tìm trụ cột tinh thần mới, tôi có thể hiểu được.
Nhưng vì sao hết lần này tới lần khác anh phải xem trọng con trai người phụ nữ anh yêu nhất sinh cùng người khác, anh không cảm thấy châm chọc sao?"
Nói đến gãi trúng chỗ ngứa thì như có gai ở sau lưng.
Hồng Liệt tự giễu mà cười: “À đúng vậy! Rất châm chọc! Tôi cũng vô số lần tự hỏi mình, nhưng tới nay tôi vẫn chưa có được đáp án.
Vừa mới trên đường đến đây thôi tôi thật ra vẫn đang suy nghĩ, tôi bây giờ không quyền không thế, có nhà nhưng không thể về, có thể bị anh giết chết ở đây hay không.
Vì đứa con không có chút quan hệ máu mủ nào với mình như vậy, thậm chí còn có thể gọi là con trai của tình địch, thật sự đáng giá chứ?”
Không đợi Hoắc Tuấn Tú trả lời, anh ta yếu ớt nói: “À, tôi vẫn chưa có câu trả lời.
Nhưng cơ thể tôi lại phản ứng rất thành thật.
Tôi đến rồi, giờ phút này đã đứng ở trước mặt anh."
Anh ta ở trên cao nhìn vào ánh mắt Hoắc Tuấn Tú, trong mắt là ánh sáng kiên định.
Hoắc Tuấn Tú nhìn ánh sáng ấy bỗng nhiên liền hiểu ra.
Anh ta dường như từng thấy ở đâu đó, nhất thời không nghĩ ra được..