Hai người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen đẩy Hoắc Tuấn Nghĩa và bà cụ vào trong: “Boss, thuộc hạ vừa phát hiện bọn họ lấm lét ở bên ngoài, không biết là đang làm cái gì."
Tim Hồng Liệt trùng xuống một cái, vô ý thức mà nhìn thời gian trên điện thoại, thất vọng mà cắn môi.
Tên Hoắc Tuấn Nghĩa này, vẫn không có thể thống gì như vậy!
Bọn họ đã đến sớm hơn so với thời gian đã giao ước sẵn.
Hoắc Tuấn Nghĩa vậy lộn, cố gắng dùng cơ thể bảo vệ bà cụ đang loang choạng bước đi, nhắc nhở nói: “Bà nội chậm một chút, bà nội cẩn thận."
Hoắc Tuấn Tú nhìn thấy trong phòng tự dưng nhiều hơn hai người, ánh mắt hoa đào hẹp dài bỗng nhiên trợn to.
Tóc bà cụ toàn bộ đã trắng xóa, sợi tóc màu bạc của bà đung đưa trong không khí khi bà di chuyển.
Gương mặt bà ngày càng gầy yếu hơn trước, đôi mắt sâu trong hốc mắt đã mờ mịt...!
Bầu không khí trong phòng, dường như yên lặng một cách bất thường.
Rất lâu sau, bà Trần Nguyệt Anh vẫn mở lời trước: “Tuấn Nghĩa, cháu xem xem, cháu xem xem có phải anh cả của cháu không?" "A A!"
Hoắc Tuấn Nghĩa mải lo lắng cho xương cốt của bà cụ, lúc này mới nhìn những người khác ở trong phòng.
Ánh mắt anh ta dừng trên người Hoắc Tuấn Tú, rùng mình một cái.
Hai chân tàn tật, ngồi trên xe lăn, áo đen, quần đen còn mang một cái găng tay màu đen, giống như muốn hòa vào bóng đêm vậy.
Đã từng có gương mặt tuấn lãng đẹp đẽ như vậy, ngay lúc này một nửa đều là vết sẹo đỏ tươi xấu xí, nhìn vừa dữ tợn vừa kinh khủng...!"Tuấn Nghĩa? Rốt cuộc có phải không?" Bà Trần Nguyệt Anh sốt ruột mà thúc giục.
Hoắc Tuấn Nghĩa muốn nhận, nhưng rồi lại không dám nhận.
Con mắt anh ta phức tạp mà nhìn Hoắc Tuấn Tú, vành mắt bất giác mà phiếm hồng, giọng nói nghẹn ngào: “Bà nội, là anh ấy, cũng không phải là anh ấy."
Anh ta không biết phải hình dung lại như thế nào, anh ta chỉ cảm thấy trong lòng mình rất khó chịu.
Xa cách đã lâu giờ được gặp lại, lại không nói ra được từ nào.
Hồng Liệt bình tĩnh trở lại, vội vàng giải thích: “Anh Hoắc, xin lỗi! Tôi chỉ muốn lấy lại Vân Thiên, hơn nữa tôi không nghĩ rằng.." "Ra ngoài." Hoắc Tuấn Tú không nhìn qua, chỉ lạnh lùng ngắt lời.
Ánh mắt anh ta rơi lên trên người bà cụ, cảm giác như chưa từng rời xa vậy.
Hồng Liệt còn muốn nói gì đó, nhưng Triệu Phong trực tiếp lôi tay anh ta, kéo anh ta ra ngoài.
Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại ba bà cháu.
Mặc dù giọng nói kia đã khàn khàn không còn giống như trước đây nữa, nhưng bà Trần Nguyệt Anh vẫn căn cứ vào hơi thở, tốc độ của âm thanh đó mà nhận ra được hình dáng nó vốn có.
Bà kích động mà bước tới phía trước: “Là cháu, Tuấn Tú, thực sự là cháu! Cháu thực sự chưa chết!" "Đúng vậy, là cháu, cháu chưa có chết!” Trên mặt Hoắc Tuấn Tú nở một nụ cười thản nhiên, ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng.
Bà Trần Nguyệt Anh khua khua chiếc gậy ba-tong cố gắng dựa vào âm thanh mà đi đến, cánh tay gầy đặt lên khuôn mặt đầy vết sẹo.
Trên khuôn mặt chẳng chịt vết nhăn của bà tràn ngập đầy sự yêu thương và đau lòng, bất giác mà lẩm bẩm trong miệng: "Tại sao lại như vậy? Tại sao lại có thể như vậy?"
Hoắc Tuấn Tú cười lạnh: “Không những là như thế, mà còn là như thế nữa!"
Anh ta nắm lấy tay bà cụ, đặt lên trên hai chân tàn phế của mình: “Cháu hiện tại giống hệt như Kiến Phong lúc trước, ngồi trên xe lăn, trở thành một kẻ tàn phế!"
Anh ta cười xót xa, giọng nói khàn khàn tựa như ma quỷ đêm khuya, làm cho người ta phát ớn.
"Có thể ép cháu đến như thế này, không phải là công trạng của một Kiến Phong, mà còn có công trạng của từng người nhà họ Hoắc.
Là bà, là các người, toàn bộ các người đều tham gia” “Vì vậy cháu luôn muốn trả thù Hoắc Kiến? Vì vậy cháu muốn báo thù nhà họ Hoắc?”
Bà cụ lui về phía sau một bước, trên mặt không có chút nghi vấn, chỉ có sự thương tiếc.
Vì dáng vẻ bây giờ của Hoắc Tuấn Tú, cũng vì tình trạng hiện nay của nhà họ Hoắc.
"Đúng vậy." Hoắc Tuấn Tú nghiến răng: "Năm đó toàn bộ mọi thứ cháu làm vì nhà họ Hoắc, vì Hoắc Kiến, các người không bất kỳ ai nhìn thấy.
Còn cháu giống như một trò đùa, vẫn luôn là một trò đùa”
Anh ta gần như đã hét lên, trong ánh mắt hiện lên màu đỏ tươi.
"Quá hồ đồ rồi! Tuấn Tú, cháu quá hồ đồ rồi!”
Bà Trần Nguyệt Anh chồng tay lên cây ba-tong, tiếc nuối mà nói: “Vì sao đi tới hôm nay, cháu vẫn một mực không tỉnh ngộ sao? Chúng ta là người một nhà, cháu lại tính kế lợi dụng từng người trong ngôi nhà này, đến nỗi không tiếc sinh mệnh con người.
Mọi chuyện sai lầm cháu làm từ trước tới giờ đã tội lỗi trồng chất! Chúng ta không biết được cháu có còn sống hay không, cháu cho rằng Kiến Phong nó không biết hả? Với năng lực của nó muốn tìm ra cháu, không phải là dễ như trở bàn tay sao?
Tại sao nó lại không tìm? Bởi vì nó muốn lưu lại cho cháu một cái mạng, nhưng cháu lại hồ đồ như thế này!" "Ha ha ha ha...!
Hoắc Tuấn Tú ngửa mặt lên trời cười như điên, đôi mắt hoa đang hẹp dài lóe lên một tia sáng: “Đúng, đúng! Cái gì tốt cũng là của Kiến Phong hết, toàn bộ lỗi lầm đều là của cháu hết.
Bao nhiêu năm qua, trong lòng mọi người cháu không làm được việc gì tử tế, toàn bộ đề là sai trái!”
Bà Trần Nguyệt Anh buồn bã thở dài, nước mắt ngập tràn khóe mắt: “Bà nội không phải nói là cháu sai, là bà nội không hiểu được, tại sao cháu lại muốn bảo thù như vậy.
Cháu là con lớn nhà họ Hoắc, những năm qua, chúng ta cho cháu quyền lợi, địa vị tài sản còn không đủ hay sao? Từ trước tới nay Tuấn Nghĩa không dính đến những việc này, Kiến Phong cũng chưa từng tranh giành với cháu, tại sao cháu vẫn không cảm thấy đủ?” "Bởi vì cậu ta không dính!"
Hoắc Tuấn Tú liếc mắt, ánh mắt u ám mà nhìn về hướng Hoắc Tuấn Nghĩa: "Chính bởi vì vậu không không chịu tranh giành, chỉ vì cậu ta chỉ biết ăn uống vui chơi! Cháu mới phải gánh lên vai mình toàn bộ trách nhiệm! Cháu không thể trơ mắt mà nhìn mọi thứ cha mẹ khổ cực xây dựng nên, toàn bộ đều rơi vào tay Hoắc Kiến Phong! Rơi vào tay hắn ta chẳng khác nào rơi vào tay Vũ Tuyết Như! Con khốn để tiện đó, ả ta không những đoạt đi cha, còn gián tiếp hại chết mẹ cháu.
Cháu tuyệt đối không để ả ta, để con trai của ả ta, trở thành chủ nhân của nhà họ Hoắc này.."
Tình cảm kìm nén bao năm bỗng dưng được nói ra, Hoắc Tuấn Tú vô cùng kích động mà nói, nói ra một đoạn, rồi lại một đoạn chuyện xưa, từng từ từng câu đều là tố cáo nhà họ Hoắc.
“Đủ rồi! Đủ rồi! Anh đừng có nói nữa!"
Hoắc Tuấn Nghĩa che lỗ tai, máu của toàn cơ thể đã xông lên não anh ta, anh ta đột nhiên tiến lên, giơ tay tát Hoắc Tuấn Tú một cái.
Bốp -
Một tiếng giòn tan vang lên, cắt đứt lời nói của Hoắc Tuấn Tú, cũng làm đứt đoạn toàn bộ người ở trong đây, bao gồm cả bản thân Hoắc Tuấn Nghĩa.
Tay anh ta dừng lại giữa không trung, ngón tay run lên khe khẽ.
Anh ta bất lực nhìn bàn tay của mình, lại nhìn sang Hoắc Tuấn Tú, giọng nói nghẹn ngào: “Anh cả, cho dù cô ấy có lôi, cô ấy không nên chen chân vào gia đình chúng ta.
Nhưng Kiến Phong thì có lỗi gì cơ chứ? Tiêu Nhi có lỗi gì cơ chứ? Còn Vân Thiên làm gì có tội tình gì? Tại sao anh lại để những cái ân oán vớ vẩn đó cứ truyền từ đời này sang đời khác?
Mặc dù Kiến Phong từ bé đã lạnh lùng như băng, nhưng cậu ấy đối với anh, đối với em, có lần nào không tôn kính mà gọi một tiếng “anh” không? Tại sao cậu ấy lại lạnh lùng như vậy? Có một người mẹ như vậy, anh cho rằng trong lòng cậu ấy vui vẻ sao?
Đúng vậy, là em không chịu tranh giành, cái gì cũng không biết cái gì cũng không hiểu! Nhưng anh thì sao? Trong mắt anh chỉ có hận, chỉ có tính toán, có lúc nào anh để ý đến em chưa? Trong rất nhiều chuyện, Kiến Phong ngược lại giống anh cả của em vậy, cậu ấy phải gánh trên lưng những áp lực mà mọi người đặt vào em, anh có biết không?
Nhưng cậu ấy chưa từng thay lòng đổi dạ với anh, cho dù biết được những chuyện anh làm, ban đầu cậu ấy cũng chưa từng phản kháng hay vạch trần.
Nhưng anh thì đã làm gì cơ chứ? Anh lần này lần khác hạ độc cậu ấy, anh cho rằng cậu ấy không biết sao? Anh luôn miệng nói là bọn em hại anh, nhưng hiện tại tất cả mọi thứ, đều là anh tự mình hại cả thôi!"
Ở trong nhà họ Hoắc, từ trước đến giờ anh ta là người nói chuyện ít nhất.
Đây là lần đầu tiên, anh ta dũng cảm đứng trước mặt Hoắc Tuấn Tú, một mạch nói nhiều như vậy.
Anh ta ôm ngực thở hổn hển, trong lòng vừa sung sướng vừa sợ hãi.
Hoắc Tuấn Tú giật mình mà nhìn anh ra, vài giây sau mới cười to.
Tiếng cười đó giống như từ trong lồng ngực phát ra, làm cho tai người khác cảm thấy khó chịu: “Ha ha ha, tốt, tốt lắm! Tên vô dụng nhất nhà họ Hoắc chúng ta, hôm nay cũng đã đứng lên rồi! Nếu đã muốn đối mặt với một người như tôi, toàn bộ các người đều là kẻ địch của tôi!”
Ánh mắt anh ta vừa buồn thảm vừa sắc bén mà nhìn qua Hoắc Lệ Nghĩa và bà Trần Nguyệt Anh: “Đúng, toàn bộ mọi người đều là do tôi hại đấy.
Hôm nay tôi bị cậu tát một cái, sau này chúng ta không còn là anh em nữa, tôi cũng không còn là người nhà họ Hoắc nữa.
Đến đi! Các người muốn báo cảnh sát bắt tôi, hay là muốn trực tiếp dẫn tôi đi, cứ tùy thích!"
Hoắc Tuấn Tú tự vào xe đẩy, yên lặng mà chờ bọn họ chống lại..