Bà cụ hoắc nắm chặt cây gậy ba-toong, nặng nề mà thở dài một hơi: “Đứa đứa bé cho chúng tôi đi, chuyện trước đây bà sẽ xem như là chưa biết gì.
Nếu như sau này cháu vẫn lạc đường biết quay lại, thì bà nội sẽ xem cháu như là một đứa lãng tử quay đầu.
Nếu như cháu vẫn khăng khăng làm theo ý mình, vậy thì đừng trách bà không khách khí với cháu!”
Lời này vô cùng nghiêm túc, nhưng bà cụ vẫn luôn tự xưng hai tiếng "bà nội", rõ ràng là không xem anh ta như người ngoài.
Nước mắt trong đôi mắt hoa đào hẹp dài của Hoắc Tuấn Tú khẽ động, nhưng ngay lập tức, anh ta liền khôi phục lại sự lạnh lùng: “Đứa bé, cháu sẽ đưa cho các người, nhưng không phải là bây giờ."
Hoắc Tuấn Nghĩa lập tức đứng thẳng người, sự đề phòng vô thức vùng dậy.
Sắc mặt bà Trần Nguyệt Anh trầm xuống, lạnh giọng nói: “Đây là ý gì hả?" "Không có ý gì hết, chính là ý ở trên mặt chữ đấy” Hoắc Tuấn Tú thản nhiên nói: “Bà nội, từ trước đến giờ bà chưa từng đối xử tệ bạc với cháu, cháu tuyệt đối sẽ không lừa bà.
Nhưng bây giờ, cháu vẫn không thể thả nó đi được” "Vậy lúc nào mới được?" Bà Trần Nguyệt Anh vội hỏi.
Môi Hoắc Tuấn Tú khẽ động, muốn mở miệng, liền nghe thấy một âm thanh già nua ở ngoài của: “Gặp được tôi mới được đúng không?"
Mọi người đều ngẩn ra, quay đầu hướng về phía cửa.
Cửa phòng bị đẩy ra, một người ông già với mái tóc bạc được hai người thanh niên đỡ vào trong, chậm rãi đi đến.
Phía sau họ, có một người phụ nữ thần bí mật một bộ đồ trắng, đeo khăn che mặt.
Hoắc Tuấn Tú nhíu máy.
Tổ hợp này, giống như đã từng quen biết, dường như đã thấy ở chỗ nào đó rồi.
Hoắc Tuấn Nghĩa cũng cảm thấy người đàn ông này có chút quen mắt, nhưng lúc này lại không thể nhớ ra được.
Chẳng lẽ, là bề trên của nhà họ Hoắc?
Còn không đợi anh bước vào trong, liền nghe thấy bà Trần Nguyệt Anh xúc động nói: “Cậu, cậu có thể nói thêm một câu nữa không?"
Bà Trần Nguyệt Anh chống gậy ba-tong, tay sờ soạng trong không trung, run rẩy đi tới trước cửa.
Hoắc Kiến Phong buông tay hai người đang đỡ, cơ thể cúi xuống, tiếp lấy bà cụ, nhẹ giọng nói: “Bà nội, là cháu, cháu đã trở về." "Bà nội?" Hoắc Tuấn Tú trừng to mắt, nhất định là đang nghĩ mình đang xảy ra ảo giác.
Người đàn ông trước mắt không phải một trăm thì cũng phải là tám mươi tuổi, anh ta làm sao lại là cháu của bà cụ được?
Từ lúc nào nhà họ Hoắc có một ông lão có vai vế thấp như vậy, anh ta làm sao biết được?
Trong nháy mắt Hoắc Tuấn Tú nhớ ra, đây chính là tấm ảnh mà anh ta đã từng xem, chính là nhìn thấy ông già không còn sống được lâu nữa ở trên núi Thanh Bạch, là Hoắc Kiến Phong bị cổ độc ăn mòn!
Người phụ nữ mặc đồ trắng phía sau anh, cũng đã xuất hiện trong tấm ảnh đó, chẳng trách lại nhìn quen mắt như vậy!
Hoắc Tuấn Tú âm thầm hít vào một hơi, không nghĩ tới cổ độc của nước Thanh Bạch lại có thể lợi hại như vậy.
À, tên tam vương tử nước Thanh Bạch Hồng Mẫn này, thực sự là lòng dạ độc ác mà! "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi." Bà Trần Nguyệt Anh vừa nói, vừa đưa tay lên tìm trong không trung: "Giọng nói của cháu bị sao vậy? Bà nội nghe liền biết là cháu, nhưng mà lại thô ráp đi nhiều vậy?"
Hoắc Kiến Phong hiểu rõ ý của bà ấy, vội vàng vươn tay, nhưng ánh mắt lại nhìn thấy làn da già nua của mình liền đột nhiên dừng lại.
Chần chờ trong chốc lát, cuối cùng anh vẫn đưa tay nắm lấy tay bà cụ.
Lòng bàn tay khô ráp, vẫn ấm áp như cũ, nhưng làn da già nua khô quắt giống hệt như vỏ cây, thô ráp, có chút gai góc.
Bà Trần Nguyệt Anh ngẩn người ra, nhíu chặt đôi lông mày.
Bà cụ sợ anh sẽ đột nhiên rụt tay về, nắm chặt đôi bàn tay hơn, sau đó vứt bỏ cây ba- toong trong tay, vội vàng dùng tay kia sờ lên trên tay của anh.
Cánh tay gầy gò, làn da nhão nhoẹt, thân hình còng xuống giống như thấp đi hai cái đầu vậy, còn có những nếp nhăn trên gò má kia, hằn sâu trên hốc mắt..
Đầu ngón tay của bà cụ, run rẩy kịch liệt, đôi mắt mông lung chuyển động hỗn loạn, những nếp nhăn trên mặt sợ hãi mà run rẩy.
"Làm sao lại như thế này? Làm sao có thể như thế này được? Kiến Phong, cháu rốt cuộc là bị làm sao vậy hả?” Trong giọng nói của bà Trần Nguyệt Anh có chút nức nở.
Bà ấy đã là người bước một nửa bước vào quỷ môn quan rồi, cả đời này chưa từng thấy qua chuyện như thế này.
Hai tiếng “Kiến Phong” giống như tiếng sẽ đánh vào tai của Hoắc Tuấn Nghĩa.
Anh ta ra sức nheo mắt, người đàn ông trước mắt đầu đầy tóc bạc, khuôn mặt đầy nếp nhăn, căn bản không phải là em trai đẹp trai tuấn tú trước đây của anh ta.
Hoắc Tuấn Nghĩa không dám tin tưởng mà đi lên trước, cầm lấy cánh tay của Hoắc Kiến Phong mà nhìn xuống: “Kiến Phong? Cậu thực sự là Kiến Phong!”
Ngũ quan sắc nét, chẳng trách vừa rồi lại cảm thấy rất quen mắt, bởi vì thật sự là anh ấy.
Hoắc Tuấn Nghĩa không khép được miệng, lại nhìn kỹ anh hơn một chút: “Cậu, cậu cậu có biết bây giờ là năm nào không? Cậu có biết bây giờ bản thân bao nhiêu tuổi không? Đây là xuyên không đến mười mấy năm sau, rồi không trở về lại được sao?"
Bọn họ đau buồn mà nhìn anh, trong ánh mắt tràn đầy sự lo lắng.
Hoắc Kiến Phong chưa kịp mở miệng giải thích gì, Hồng Nhữ đã bước lên trước một bước, dùng tiếng anh lưu loát mà nói: "Hai vị, tôi là người phụ trách chịu trách nhiệm điều trị cho anh Hoắc đây, mọi người có thể gọi tôi là Hồng Nhữ.
Bây giờ tình trạng cơ thể của anh hoắc, chỉ là do di chứng của bệnh độc hiếm gặp mà thôi, mọi người không cần lo lắng quá mức.
Bây giờ đoàn đội của chúng tôi đã tích cực nghiên cứu tìm phương án chữa trị cho anh ấy, làm cho tình trạng cơ thể của anh Hoắc khôi phục lại trạng thái bình thường."
Lúc còn trẻ bà Trần Nguyệt Anh đã từng đi du học, mặc dù ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, nhưng kiến thức vẫn còn, không khó để nghe hiểu lời của Hồng Nhữ.
Bà cụ nắm chặt lấy tay Hoắc Kiến
Phong, đôi mắt mờ mịt lộ ra tia sắc bén: "Là ai" Là ai lòng dạ độc ác như vậy, giở thủ đoạn độc ác như vậy với Kiến Phong?"
Bà cụ tức giận đến nỗi cơ thể run lên nhè nhè, Hoắc Tuấn Nghĩa vội vàng vỗ lưng an ủi bà cụ, nói: “Bà nội, bà nội, bà đừng tức giận, chị Hồng nói có thể chữa trị được mà." “Có thể chữa được, nhưng đó cũng là gặp tội lớn rồi." Bà Trần Nguyệt Anh đau lòng mà tức giận nói.
Hoắc Kiến Phong nắm lấy tay bà cụ, lên tiếng an ủi: “Bà nội, cháu thực sự không có việc gì đâu, chút bệnh tật ấy mà, tính là cái gì đâu.
Sau này, chắc chắn sẽ chữa được”
Nói xong, anh nhìn sang Hoắc Tuấn Nghĩa một cái.
Hoắc Tuấn Nghĩa vội vàng nhặt cây ba-tong đang nằm trên mặt đất lên, đưa vào tay của bà cụ, hạ giọng nói: "Bà nội, có gì chúng ta về rồi nói, giờ còn có chuyện quan trọng hơn."
Anh ta đảo mắt qua dáng vẻ già nua của Hoắc Lệ Đình, đôi mắt nhịn không được mà phiếm hồng, khuôn mặt thực sự quá khác rồi.
Bà Trần Nguyệt Anh cũng rất khôn khéo, lập tức không xúc động nữa mà hồi phục lại.
Bà cụ vịn vào Hoắc Tuấn Nghĩa bên cạnh, bảo Hoắc Lệ Nghĩa dìu mình đi đến trước mặt Hoắc Tuấn Tú.
Nếu như hai bên ai cũng có điều muốn giải quyết, vậy thì cuối cùng vẫn phải chấm dứt.
Hoắc Kiến Phong đứng thẳng người, chậm rãi đi đến ngồi xuống chiếc ghế trước mặt Hoắc Tuấn Tú.
Anh nhìn anh ta, anh ta cũng nhìn lại anh.
Ánh mắt của bọn họ rõ ràng đều rất lạnh, trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, như là có tia sấm nổ tung trong không khí.
Một lát sau, Hoắc Tuấn Tú mới nhíu đôi mắt hoa đào hẹp dài, lười nhác mà mở miệng: “May mắn là mạng em lớn vẫn còn sống đấy, nếu như bị người khác dễ dàng hại chết, trò chơi này của anh cũng sẽ trở nên vô cùng nhạt nhẽo rồi."
Hoắc Kiến Phong nhìn anh ta, không để ý mà nhếch miệng cười nhàn nhạt: “Anh cả còn không đi trước, người làm em trai như em, làm sao lại dám chạy trước được? Anh cả, những năm gần đây trải qua có tốt không?"
Anh vẫn giống hệt như trước, luôn luôn có biện pháp không cần chửi thô tục mà vẫn làm người ta tức chết!
Khóe miệng Hoắc Tuấn Tú giật giật, nụ cười trên mặt càng trở nên nhã nhặn: “Em nói xem?”
Hoắc Kiến Phong còn thực sự nghiêm túc mà nghĩ một lát: “Ách, chắc là rất tốt rồi.
Sau khi anh mất tích, em phái người tìm anh rất lâu nhưng không tìm được, sau này nghe nói người ta gặp anh ở nước ngoài.
Em nghĩ nếu như anh còn sống, vậy thì em không cần thiết phải tiếp tục tìm kiếm nữa” “À!” Hoắc Tuấn Tú khinh thường mà bật ra tiếng cười nhạo: “Em không cần làm bộ làm tịch ở đây, em hẳn là người muốn thấy anh chết nhất."
Hoắc Kiến Phong thản nhiên dật đật đầu, nụ cười trên mặt vẫn duy trì: “Đúng vậy.
Em không chỉ hy vọng anh chết, còn ước có thể chém anh thành trăm ngàn mảnh, nhưng em lại càng hy vọng anh có thể bị pháp luật trừng trị”
Anh nhìn vào mắt Hoắc Tuấn Tú, mỗi từ nói ra đều làm người ra ớn lạnh: “Pháp luật muốn tước đi tự do của anh, thì sẽ tước đi sự tự do của anh, muốn lấy đi tính mạng của anh, thì sẽ lấy đi tính mạng của anh.
Pháp luật rất công bằng chính trực, công bằng đối với anh, cũng công bằng đối với những người mà anh đã hãm hại”
Hoắc Tuấn Tú cười mỉa mai: "Em không cần nói mấy lời ra vẻ chính trực đấy, em không phải là muốn nhắc đến việc năm đó anh đẩy Tiêu Nhi xuống vách núi sao? Nhưng bây giờ cô ta vẫn sống, chân tay khỏe mạng mà sống sót, cho dò là em tôn sùng pháp luật đi nữa, cũng không thể bắt anh chết!”
Anh ta nhướn mày khiêu khích, khuôn mặt chẳng chịt đầy vết sẹo càng trở nên dữ tợn..