Vân Thiên ngẩng đầu nghi ngờ.
Hoắc Tuấn Tú nháy mắt ra dấu với Triệu Phong, Triệu Phong lập tức tiến lên hai bước, trực tiếp lấy đi máy tính trong tay Vân Thiên.
Trong đó chính là toàn bộ tiền của ông Hoắc, mặc dù anh ta không thèm.
Vân Thiên vô ý thức muốn đứng dậy hỏi thăm, tay lại bị Hoắc Kiến Phong nắm chặt.
Bàn tay thô ráp khô khốc, mang theo hơi ấm nhàn nhạt.
Vân Thiên dường như được ban phước, nháy mắt hiểu ý anh.
Gương mặt Hoắc Kiến Phong không hề có cảm xúc nhìn Hoắc Kiến Phong, giọng điệu bình tĩnh nói: "Trước kia tôi hận anh, nhưng tôi hận không phải là vì sự tham lam của anh.
Đều nói không gian trá thì không bàn bạc, người làm ăn lại có mấy người không tham lam? Tôi hận anh là do anh hại chết Tiêu Nhi! Năm đó cô ấy chỉ là một cô gái nhỏ không nơi nương tựa, trước mặt mọi người luôn nơm nớp lo sợ như giẫm trên băng mỏng, nhưng anh ngay cả cô ấy cũng không chịu buông tha...!Tôi hận không thể tự mình đẩy anh xuống sườn núi mười ngàn lần.
Nhưng sau này tôi gặp lại cô ấy, tôi chẳng những không còn hận anh mà ngược lại xuất phát từ trong lòng, tôi thật sự cảm ơn anh.
Bởi vì anh tôi mới nhìn rõ Tiêu Nhi là người quan trọng thế nào trong lòng tôi.
Tôi chưa từng có bất cứ hứng thú gì với Hoắc Kiến.
Năm đó sau khi anh trốn thoát khỏi trại tạm giam, tôi đã hủy bỏ tất cả khởi tố kinh tế của Hoắc Kiến với anh.
Mà bây giờ Tiêu Nhi còn sống, chúng tôi còn có một đứa con trai thiên tài, tôi rất hài lòng.
Cho nên anh cả, anh vô tội."
Giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại mang đến sự rung động to lớn cho mọi người.
Hoắc Kiến Phong ngừng một chút rồi lại bổ sung: “Đương nhiên nếu như anh cảm thấy tất cả bây giờ anh nhận được đều là tôi hại thì sau này có việc gì thì cứ nhắm vào tôi.
Hai mươi ba phẩy bốn tỷ đô la Mỹ đó đều là để lại cho anh.
Không riêng gì số tiền này, Hoắc Kiến tôi cũng sẽ trả lại cho anh."
Chuyển hướng một cách hoang đường khiến tất cả mọi người trợn mắt há mồm.
Tống Phi Phi không dám tin nhìn Hoắc Kiến Phong.
Anh ta làm gì vậy? Anh điên rồi sao? Muốn phủi sạch rời khỏi Hoắc Kiến?
Anh cũng không làm gì sai, tại sao phải làm như vậy?
Cặp mắt đào hoa của Hoắc Kiến Phong nhắm lại, hỏi ra sự thắc mắc của tất cả mọi người: “Cậu rốt cuộc muốn làm gì?"
Quen biết nhiều năm, anh ta tuyệt đối không tin Hoắc Kiến Phong là kẻ vô dục vô cầu.
Anh làm như thế khẳng định có mục đích khác, mục đích càng lớn càng không thể để cho ai biết.
Hoắc Kiến Phong bình tĩnh hạ mí mắt, cằm thật chặt tay Vân Thiên: "Anh cả, xin anh nể tình anh em mà để tôi và vợ con tôi sống hết quãng thời gian không nhiều còn lại
Hai cánh tay nắm chặt nhau, một cánh tay non nớt trắng nõn, một cánh tay thì già nua ố vàng, giống như cảnh tượng thường thấy trong ngàn vạn gia đình giữa biển người.
Giờ phút này lại hiện lên một sức mạnh ấm áp nhưng lại khiến người ta không hiểu sao mà thấy chua xót.
Tống Phi Phi đỏ mắt, không đành lòng mà quay đầu đi, cảm thấy buồn bã.
Hoắc Kiến Phong từng trải như vậy mà còn nói ra lời thế này là không sống được bao lâu nữa.
Như thế có lẽ nên tác thành cho anh, để anh thật sự vui vẻ sống hết quãng đời còn lại nhỉ?
Cô ấy còn chưa nghĩ xong thì đã nghe thấy Hoắc Kiến Phong cười ha hả.
Giọng nói khàn khàn bởi vì kích động mà càng khó nghe hơn, như cú vọ bay vào nửa đêm khiến người ta không rét mà run.
Một hồi lâu sau Hoắc Kiến Phong mới nhìn Hoắc Kiến Phong, trong cặp mắt đào hoa hẹp dài tràn đầy vẻ hung ác nham hiểm: “Cậu đang chơi tôi à? Thứ cậu cố gắng nhiều năm như vậy mới có được, cậu cứ như vậy cam tâm tình nguyện cho tôi hết?" “Đúng” Hoắc Kiến Phong trịnh trọng gật đầu: “Khoảng thời gian này, tôi may mắn trải qua cuộc sống trước khi chết, thậm chí tôi còn từng trải qua cái chết ngắn ngủi như thế.
Tôi cảm nhận sâu sắc được người mà tới lúc đó thì cái gì cũng không quan trọng nữa."
Trong đầu anh không tự giác hiện ra khoảng thời gian sớm chiều cùng Tiêu Nhi trên núi Thanh Bạch, sâu trong ánh mắt hiện lên sự dịu dàng: “Cố gắng kéo dài hơi tàn cũng không chỉ vì mình, chỉ hy vọng có thể giữ lại nhiều người bầu bạn trên cõi đời này.
Cho dù rời khỏi cũng hy vọng không mang theo tiếc nuối, hy vọng người ở lại cũng sống cho tốt, lúc còn sống được như ý nguyện."
Cho nên ý anh là biết anh ta cần tiền nên anh cho? Biết anh ta muốn Hoắc Kiến nên anh cũng cho nốt?
A! Đây thì tính là gì, thứ Hoắc Kiến Phong anh ta muốn khi nào cần người khác bố thí vậy?
Huống chi bọn họ đấu nhiều năm như vậy, anh quá rõ tính cách của Hoắc Kiến Phong.
Xưa nay anh không phải là kẻ mềm lòng chịu nhận thua, chưa từng.
Khóe mắt Hoắc Kiến Phong hung hăng giật giật, anh ta cắn răng nói: "Hoắc Kiến Phong, cậu thật sự xem tôi là kẻ ngu à? Cậu cho rằng tôi sẽ tin tưởng chuyện hoang đường của cậu?"
Sắc mặt Hoắc Kiến Phong bình tĩnh, ánh mắt dịu dàng như nước: "Anh cả, là thật hay giả thì anh có đủ thời gian từ từ nghiệm chứng, nhưng tôi không chờ được."
Mấy chữ cuối cùng anh nói rất nhỏ.
Anh nói xong liền đứng dậy nắm tay Vân Thiên rời khỏi.
Trái tim Tống Phi Phi đau đớn, cô đỏ mắt định nói gì thì nghe thấy Hoắc Kiến Phong vỗ tay vịn xe lăn quát lạnh: “Muốn đi á, không có cửa đâu." “Không sai, đây là tất cả những thứ mà tôi muốn! Tôi muốn lấy về tất cả những thứ vốn nên thuộc về tôi! Nhưng tôi muốn dùng trí tuệ và sức lực thắng cậu, đánh bại câu, để cậu giống như tôi năm đó, giống như con chó nhà có tang, cút khỏi nhà họ Hoắc, trốn đông rẻo cao.
Tôi muốn để cậu cũng nếm thử loại mùi vị người không giống người, quỷ không giống quỷ ấy."
Nhớ lại quãng thời gian tăm tối không thấy ánh mặt trời đó, Hoắc Kiến Phong liền hận đến nghiến răng: “Tôi không cần cậu thương xót, càng không cần quà tặng của cậu! Không cần! Tôi sẽ khiến cậu giống tôi, trở thành một con chó nhà có tang, cậu hiểu không?"
Anh ta điên cuồng thét gào, giống như muốn phát tiết tất cả những uất ức những năm gần đây ra ngoài: “Tôi hận các người, hận mỗi người các người, hận dáng vẻ cao cao tại thường này của cậu, dáng vẻ không để vào mắt thứ gì cả! Hoắc Kiến Phong, cậu dựa vào đâu? Dựa vào cái gì hả? Kể từ ngày mẹ cậu mang theo cậu bước vào cửa, bố và bà nội liền thay đổi đem tất cả đồ tốt đến trước mặt cậu.
Hơn nữa tất cả yêu thương của bọn họ với tôi đều biến thành một câu: “Tuấn Tú, con là anh, con phải dịu dàng đối đãi, phải chăm sóc và bảo vệ các em cho tốt." Tôi dựa vào đâu phải chăm sóc cậu? Nếu như không phải cậu được sinh ra, người mẹ kia của cậu vốn không thể bước vào cửa lớn nhà họ Hoắc, mẹ tôi sẽ không phải chết, sẽ không chết, cậu hiểu chưa?"
Hoắc Kiến Phong trừng đôi mắt đỏ ngầu, trong mắt đều là ánh sáng hung ác.
Anh ta muốn đòi lại từng thứ một mà bọn họ nợ mẹ anh ta, nợ anh ta..