Vân Thiên không để ý tới anh ta, chỉ nói với bà cụ và Hoắc Kiến Phong: "Bác muốn giữ con lại, cũng không phải để uy hiếp nhà họ Hoắc hay Hoắc Kiến.
Lời bác ấy nói khi đó chỉ là do giận dỗi.
Dựa theo những gì con quan sát được trong khoảng thời gian này, con càm thấy bác ấy làm ra những chuyên hôm nay, chắc là do có người ở phía sau giật dây.
Hoặc là, bác ấy mới là người bị uy hiếp."
Vẫn Thiên suy nghĩ một chút lại bổ sung: "Hoặc là, có ai đó hợp tác với bác ấy.
Nói chung người ở phía sau lưng bác ấy chắc chắn là một nhân vật rất lợi hại."
Hoắc Kiến Phong cần thận nghĩ lại, mày kiểm khẽ nhíu: "Con nói như vậy, bố cũng nghĩ ra một chuyện.
Lúc đó bố chỉ muốn về nhà nhanh một chút, nên đã quên mất.
Cho dù anh ta hận bố và mẹ bồ, mâu thuẫn của chúng ta cũng chỉ giới hạn ở nhà họ Hoắc và Hoắc Kiến, chỉ đơn giản là tiền và quyền lợi.
Mà khi bố cho anh ta tất cả những thứ này, rõ ràng anh ta coi nhẹ.
Anh ta nhấn mạnh nhiều lần, dều là anh ta chịu khổchịu tội."
Bà Trần Nguyệt Anh dựa và lưng ghé, hoi trấm ngâm nói: "Năm đó Tuấn Tú vượt ngục rời đi, trên người công danh tội phạm, không có ai tro giúp, cũng không có đổ vật quý giá gì để giúp đỡ.
Ngắn ngủi mấy năm, nó không chỉ có khả năng kinh tế vượt bậc, còn có thể ẩn núp trước mắt chúng ta, không gây chú ý mà làm ra chuyện như vậy, chắc là có người hỗ trợ."
Ở trong quán trà khoảng một trăm người lao ra, nhìn có vẻ được huấn luyện bài bản, chỉ sợ cho dù có rảnh rỗi mà đào tạo thì cũng phải bỏ một món tiến không nhỏ.
Phản ứng của Hoắc Tuấn Nghĩa chậm chạp, nhìn sắc mặt nghiêm túc của bọn họ, lập tức đau đầu: "Bà nội, sao mọi người nói mà cháu nghe không hiểu vậy? Cho dù anh cả có sự giúp đỡ của người khác, vậy có liên quan gì tới chúng ta? Tại sao anh ấy phải giúp người ngoài mà đối phó với chúng ta? Còn muốn bắt cục cưng Văn Thiên của chúng ta?"
Bà Trần Nguyệt Anh đang muốn nói, cửa lớn bị đẩy ra, Vũ Tuyết Như đi giày cao gót và Hoắc Nam Sơn vô cùng lo lắng mà đi vào.
"Mẹ, mẹ, con nghe người làm nói Kiến Phong đã cửu Vân Thiên về rối? Người đâu roi?"vũ Tuyết Như vừa nói xong liến thấy Vân Thiên ngồi trên ghế sô pha, lập tức ba chân bốn cẳng tiến lên, ngồi xổm xuống.
Đưa tay giữ dứa bé mà nhin: "Oi! Cục cưng của bà, cháu hủ chết bà nội rối.
Sao rói? Không sao chứ? Những người xấu kia có làm gì cháu không?"
Vân Thiên nhưong mày lên, lắc đầu binh tĩnh đáp: "Cháu không sao."
Nhìn đứa bé chân tay lành lặn, nói chuyện nhấn nhà rõ ràng, tâm tinh ổn định, Hoắc Nam Sơn thờ phào một hơi: "Không sao là tốt, không sao là tốt rồi! Không hổ là con cháu nhà họ Hoắc, gian nguy không sợ, ung dung bình thàn, như vậy tốt."
Xem Vân Thiên xong, hai vợ chồng mới nhớ tới Hoắc Kiến Phong.
Vũ Tuyết Như nhìn xung quanh một lần, nghi ngờ nói: "Mẹ, không phải Kiến Phong cũng quay về rồi sao? Người đâu?"
Toàn bộ trong phòng khách, đều là người mình, ngoại trừ ông lão xa la ngối bên cạnh Vân Thiên kia,
Nhìn bộ dáng già nua, số tuổi chi sợ không phân cao thấp với bà cụ.
Ảnh mắt Hoắc Nam Sơn cũng chuyển động xung quanh, cuối cùng rơi vào ông lão bên cạnh Vân Thiên:"Lẽ nào, lẽ nào ông là Kiến Phong?"
Ngũ quan quen thuộc, nhưng tuổi tác quá lớn tóc bạc, cùng gương mặt gầy gò đấy nếp nhăn,
Tay Hoắc Nam Sơn run rấy, vén mái tóc bạc của anh lên để nhìn cho rõ: "Ông có phải Kiến Phong không? Có phải con trai Kiến Phong của tôi không?"
Vũ Tuyết Như nghe the mới phản ứng được, bà hoàn toàn chưa từng nghĩ Hoắc Kiến Phong sẽ biến thành bộ dạng này, cho nên vừa rồi cũng không nhìn ông lão.
Lúc này, ánh mắt của bà rơi trên mặt Hoắc Kiến Phong, lập tức hô lên: "Kiến Phong! Con thật sự là Kiến Phong!"
Không phải là một câu hỏi mà là câu khẳng định!
Hoắc Kiến Phong muốn đứng lên, nhưng động tác của anh chậm chạp chị vừa chuẩn bị đứng lên, đã bị Vũ Tuyết Như ôm chẩm.
Nước mắt Vũ Tuyết Như trong hốc mắt cuộn trào mãnh liệt: "Con của mẹ! Con của mẹ! Sao con lại biến thành như vậy? Sao con lại biến thành như vậy?"
Bà kêu thảm, miệng run rẩy đưa tay cô hai gò má đẩy nếp nhăn của Hoắc Kiến Phong: "Rốt cuộc đây là chuyện gì?"Vành mắt Hoắc Nam Sơn cũng đỏ, không đành lòng mà quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn thêm.
Tiếng khóc của Vũ Tuyết Như phát ra từ nỗi lo trong lòng, làm tất cả mọi người ở đây đều thay đổi sắc mặt.
Hoắc Kiến Phong cưỡng chế sự chua xót nơi müi, bình tĩnh giải thích: "Mẹ, con không sao, chi do bị bệnh thôi, chẳng bao lâu sẽ chữa khỏi."
"Đây là bệnh gi?" Con người Vũ Tuyết Như sáng lên, không đợi Hoắc Kiến Phong trả lời mà nói với Hoắc Nam Sơn: "Không phải anh quen rất nhiều chuyên gia nước ngoài sao? Nhanh liên lạc đi, xem có chuyên gia nào ở phương diện này..."
"Mẹ, không cần tìm người khác đâu, con đang chữa trị rồi." Hoắc Kiến Phong nhẹ nhàng mà cấm tay bà: "Mọi người đừng lo lắng."
"Thực sự không cần sao? Nhưng đề máy chuyên gia xem sẽ yên tâm hơn." Vũ Tuyết Như thấp thỏm nói: "Không được, không được, con còn trẻ như vậy, nhất định phải tìm người..."
"Được rối." Bà Trần Nguyệt Anh lên tiếng ngắt lời: "Mẹ đã gặp cô Hồng chữa bệnh cho Kiến Phong, là người rất ổn, các con đừng làm loạn nữa."
Bác sĩ tới rồi? Còn là nữ?vũ Tuyết Như lập tức đứng lên, nhìn xung quanh: "Người đâu? Ở đầu a?"
Bà Trần Nguyệt Anh chưa kịp mở miệng, thị Cửa
đã có người đẩy ra đi đến.
Nhìn thấy rõ dáng vẻ người kia, Hoắc Tuấn Nghĩa bật dậy từ trên sô pha, nổi giận đùng đùng đánh tới: "Hay lám Hong Liệt, mày còn dám tro ve! Đã là thanh niên thì không nói võ đức!"
Họ từ quán trà đi ra ngoài, liền phát hiện không thấy Hồng Liệt.
Nếu không phải lúc đó lo lắng cho an nguy của Hoắc Kiến Phong và Vân Thiên, lại có mấy người ngoài như Hồng Nhữ ở đây, Hoắc Tuấn Nghĩa đã quả quyết ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông của anh ta ngay lập tức!
Hồng Liệt căn bản không để ý tới anh ta nói gì, đẩy đầu đều là lời của người áo đen nói: Đến đó, cậu sẽ thấy được người cậu muốn gặp.
Ánh mắt Hồng Liệt đảo qua mọi người, nhìn thẳng vào trên người Vân Thiên.
"Con trai! Con trai!"
Anh ta kích động tien lên, muốn đưa tay ôm Vân
Thiên.Nhưng Vân Thiên chi lặng yên nhìn anh ta, hai mắt thâm thủy bình tĩnh không lay động..