Không đợi Hồng Liệt đến gắn ghế sô pha, Hoắc Tuấn Nghĩa liền lấy tay chặn anh ta lại: "Ây ấy, làm cái gì đấy hà? Đây là nhà họ Hoắc đầy, không phải để cho cậu giờ thói ngang ngược đâu! Con trai gì cơ chứ? Ai là con trai cậu, Vân Thiên của chúng tôi mới không thèm loại không có đạo đức như cậu, người cha vong ơn bội nghĩa, cậu không xứng!"
Hồng Liệt thích chơi thể thao, Hoắc Tuấn Nghĩa cũng tập thể hình, hai người đầu với nhau, sực lực ai cũng như nhau, thoáng chốc liền đứng dậy giằng co.
Hồng Liệt vưong cổ di lên trước một bước: "Liên quan gì đến anh hà, chuyện đó là tôi muốn đi hay sao? Là người của Hoắc Tuấn Tủ đuoi tôi đi! Tôi tin tường các người, mới đưa mọi người tới gặp Hoắc Tuấn Tú, mới có thể cứu được Vân Thiên.
Chẳng lẽ ăn cháo đá bát là châm ngôn của nhà họ Hoắc các người à?"
"Cậu chết đi!" Hoắc Tuấn Nghĩa nghiến răng nghien lợi, anh ta dùng sức đẩy Hồng Liệt ra sau mấy bước: "Nếu không thi Kiến Phong nhà chúng tôi làmsao trở thành bộ dạng như bây giờ được?"
Hoắc Tuấn Nghĩa rit lên, vàng mắt bỗng phiếm
hong
Hồng Liệt lảo đảo đứng vững lại, trong lòng nhìn không được mà có chút chột dạ, vẻ mặt mờ mit, tức giận mà nói: "Anh có ý gì đấy? Anh đừng có ở chỗ này ngậm máu phun người! Vi để cướp Vân Thiên, anh muốn giá họa cho tôi sao hả?"
Hoắc Tuấn Nghĩa cười lạnh: "À, tôi thấy cậu là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đây mà! Tôi nói cho cậu biết, tôi nhận được một bưu phẩm từ nước Thanh Bạch các người, đó là một đoạn ghi âm, chính là chuyện người nước Thanh Bạch sắp xếp muốn làm hại Kiến Phong nhà tôi.
Là cậu bảo anh ta hạ độc Kiến Phong, mới hại Kiến Phong ra nông nỗi như vậy."
Hai ngày trước anh ta nhận được một chiếc bưu phẩm, nhưng mà bởi vì nghe không hiểu, nếu không nói gi.
Hôm nay thấy dáng vẻ của Hoắc Kiến Phong, mới lập tức tìm người phiên dịch ra, không ngờ tới là phát hiện ra sự thật làm người ta căm phẫn như vậy.
Tim Hồng Liệt rơi một cái, chuyện nên đến, quả nhiên sẽ đến.
Về mặt anh ta không thay đổi, cười lanh: "Bịa đi,anh cử tiếp tục bịa đi!"
Hoắc Tuấn Nghĩa nổi máu nóng, da mặt anh đã rất dày rồi, nhưng da mặt của Hồng Liệt còn dày hơn nữa!
"Cậu đổ tôi đúng không? Được, bây giờ tôi đem chứng cử ra, để cho mọi người đều nghe thấy, xe xem cậu còn là tên mặt người dạ thú, không từ thủ đoạn như thể nào!"
Hoắc Tuấn Nghĩa nói xong, liền nhìn trái nhìn phải, muốn tìm một cái máy tính.
Nhưng trong phòng khách không có người hầu, ngay cả người hỏi nãy đầy Hồng Liệt cũng đã lui ra ngoài hết rồi.
Hồng Liệt thấy dáng vẻ của anh ta, còn tưởng rằng vừa nãy anh ta đang lừa dối mình, không khỏi khinh thường mà nói: "Làm sao nào? Lấy ra đi?"
Những người có mặt, ngoại trừ vân thiên, những người khác đều cảm thấy không tin tưởng với chứng cử đỏ.
Hoắc Tuần Nghĩa bị anh ta cười nhạo, vỏ đấu một cái: "Tôi đang nghĩa nhiều người như thế này, lấy máy tính ra nghe, cậu đã vội vàng muốn tự lộ rồi hả, vậy tôi thỏa mãn cậu."
Vừa nói xong, anh ta đưa tay ra, mở khóa mànhình, đăng nhập hòm thư.
Hòng bét, chẳng lẽ anh ta thực sự có?
Sắc mặt Hồng Liệt tối sắm, âm thẩm lau mồ hôi, ngoài miệng vẫn không chịu tỏ ra yếu thế: “Lấy ra di, anh lấy ra đi!"
Mọi người ở đây đều đang dài cổ trông ngóng, lúc dang venh tai lên nghe, trước cửa truyền đến một tiếng "Bộp".
Lại ai tới nữa?
Mọi người hiểu kỳ mà quay đầu lại xem, liền thấy Hồng Nhữ và A Tĩnh đang đỡ một người phụ nữ từ bên ngoài đi vào.
Mái tóc đen của người phụ nữ tùy ý uốn lượn trên vai, khuôn mặt xinh xắn lộ rõ vẻ tiểu tuy, trên thân hình gầy gò đang khoác một chiếc áo tang, những bước chân vừa chật vật vừa mệt mỏi.
Toàn bộ ánh mắt của người đến nhìn qua đó, nhưng suy nghĩ vẫn đang đặt lên chuyện nghi ngờ Hồng Liệt hạ độc Hoắc Kiến Phong, trong chớp mắt đã bị dọa cho sợ hãi.
Nhưng mà chỉ mấy ngày không gặp, cô ấy tại sao lại biến thành bộ dạng như thế này?
Trên bộ áo tang, trên làn da trắng nõn, khắp nơiđều có thể thấy được vết sẹo đỏ tươi,
Thân thể Hoắc Kiến Phong hơi run rẩy, trong đôi mắt sâu thẩm lộ ra về phức tạp, ngờ vực, chán nán, tự trách..
Trong ngàn người, lần đấu tiên người phụ nữ quay đầu, nhìn thấy Hoắc Kiến Phong ngồi trên số pha.
Chứng kiến thấy anh toàn ven ngối ở đó, nhìn thấy ảnh mắt của anh, khóe miệng người phụ nữ lập tức về lên một nét vui vẻ, đôi mắt không tự chủ được mà phiếm hồng.
“Cô ba! Là cô ba! Bà chủ ơi, cô ba trở về rồi!" Giọng nói di Mẫn xúc động run run.
Thấy bà hét lên như vậy, toàn bộ mọi người mới giống như tinh lại từ trong giấc mộng, vẻ mặt xuất hiện những thay đổi khác nhau.
Khuôn mặt chẳng chit vết nhăn của bà Trấn Nguyệt Anh tràn đầy vui sướng, bà cụ đưa tay khua khua vào không trung, giọng nói run lên: "Tiêu Nhi! Tiêu Nhi!"
Tiêu Nhi buông tay Hồng Nhữ và A Tĩnh ra, cố nén đau đớn trên người, bước nhanh qua cầm lấy tay bà cụ: "Bà nội, cháu ở đây, châu trở về rối.
Cháu rất tốt, bà không phải lo lắng đâu!"
Tiêu Nhi ngồi xổm xuống nhin vào con mắt mờ mitcủa bà cụ, bà Tran Nguyệt Anh đưa tay ra sở lên mái tóc của cô, lên gương mặt cô.
"Tốt tốt, trở về là tốt rồi!" Bà Trần Nguyệt Anh run
ray, trong mắt lộ ra một giọng nước mắt.
Vân Thiên bước xuống khỏi ghế sô pha, trước mặt mọi người mà đứng giữa bà cụ và Tiêu Nhi, im ắng đung bên người Tiêu Nhi.
"Mami."
Chỉ một tiếng gọi đơn giản thôi mà giống như đẩy ắp hàng ngàn lời muốn nói."
Không hề dư thừa một chữ nào, cậu bé đưa tay ra
ôm cô Tiêu Nhi.
Cánh tay của cậu bé ôm chặt lấy Tiêu Nhi, đầu đặt trên cổ cô, ngửi ngửi mùi của mẹ, trong lòng cậu bé lập tức nổi lên một sự chua xót.
Cậu bé có thành tựu vượt quá tuổi tác, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ, cậu bé có rất nhiều sự sợ hãi, có rất nhiều sự không thể tin tưởng được, mà muốn kể cho mẹ.
Tiêu Nhi nghe tiếng quay đầu lại, giây tiếp theo đã bị cơ thể thơm thơm mềm mềm của cậu bé ôm chặt
lấy.
Hơi thở quen thuộc, sự dựa dẫm đầy thiết tha,trong nhảy mắt đôi mắt của Tiêu Nhi đã ngập nước mắt.
Hoắc Kiến Phong không sao, Vân Thiên cũng không có chuyện gì, mọi người đều không dao.
Cô rơi nước mắt vui mừng, nhẹ nhàng ôm lấy Vân Thiên, vuốt cái đầu mềm mại của cậu bé mà vỗ về: "Không sao, không sao, mami về roi, sau này mani không để cho con gặp nguy hiểm nữa đâu.”
Hoắc Tuần Nghĩa cấm điện thoại, nhin chắm chằm vào Tiêu Nhi, không dám tin tường vào mắt mình.
Người phụ nữ xinh đẹp trước mắt làm cho người ta thực phải ghen tị mà! Đến nỗi một công tử hào hoa như anh ta, cũng không thể không khen một câu rằng nhan sắc tuyệt trần.
Nét mặt hoàn hảo, thân hình yếu diệu, mặc dù cả người chật vật nhếch nhác nhưng cũng không thể che dầu đi khí chất tuyệt vời của cô, hơn nữa chỉ nhắc tay cũng vô cùng khí thế, làm gì phải là một con bé xấu xỉ
làm người ta không thể nhìn thẳng nữa? Nếu như cô ấy không thực sự là Tiêu Nhi, làm sao có thể làm cho bà cụ rơi nước mắt? Làm sao có thể
làm cho bảo bối Vân Thiên ôm mà khóc được? Hoắc Tuần Nghĩa lại nhìn Kiến Phong, trong lòng
cũng chi có thể ước ao.Cô vợ xinh đẹp như thế này, đứa con đáng yêu thông minh như thế này, kiếp trước Kiến Phong đã cứu cả dài ngân hà hay sao?
Ôi chao, ghen tị rồi, ghen tị rồi!
Ở trước mặt nhiểu người như vậy, Vân Thiên không có ôm Tiêu Nghi lâu, hiểu chuyện mà buông tay ra.
Cậu bé nằm lấy tay Tiêu Nhi, đánh giá trang phục trên người cô, muốn mở miệng ra hỏi, nhưng Hồng Liệt đã nhanh chóng bước đến trước mặt.
"Tiêu Nhi, em không sao chứ?" Trong mắt Hồng Liệt kích động mà phiếm hồng, theo bàn năng muốn đưa tay ra ôm Tiêu Nhi.
Tay anh ta vừa giơ lên, trong phòng đã vang lên một tiếng quát: "Tam vương tử điện hạ, xin hãy chú ý thân phận của cậu.".