Hồng Liệt vô thức định ngăn càn, nhưng bây giờ đang có rất nhiều con mắt nhìn vào, anh ta không thể để lộ điểm yếu được, chỉ đành để mặc cho Hồng Nhữ nói tiếp.
Hồng Nhữ nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Chúng ta nên bắt đầu nói từ đâu đây? Bắt đầu nói từ chuyện tiệc sinh nhật của Vân Thiên, anh lệnh cho thuộc hạ hạ độc với ngài Kiến Phong trước nhì?"
"Quả nhiên là anh ta, tôi đã biết là anh ta må, cái thắng cặn bã này!" Nghe thấy lời này, Hoắc Tuấn Nghĩa lập tức trở nên kích động.
Hồng Nhữ gio tay ra hiệu anh ta bình tĩnh lại, rồi tiếp tục nói: "Anh tự cho đó là địa bàn của mình, kế hoạch rất hoàn hảo.
Nhưng ai mà ngờ được thuốc đó đã bị người khác đánh tráo, khiến cho ngài Kiến Phong trở thành bộ dạng như hiện nay.
Sau khi chúng tôi xuống núi Thanh Bạch đã dẫn ngài Kiến Phong đi.
Nếu không phải do anh phái người đi nói cho cô Tiêu Nhi làđã mất con rổi thi von di cô Tiêu Nhi không nghĩ tới chuyện sẽ quay về cấu xin hoàng thất giúp đỡ.
Cô ấy sẽ toàn tâm toàn ý đi tìm ngài Kiến Phong ở nước Thanh Bạch, tìm tung tích của chúng tôi, nếu thế cô ấy sẽ không bị đại hoàng tử vach trần thân phận, sẽ không trở thành mục tiêu công kích."
"Ngoài mặt thì đại hoàng tử đồng ý với quốc vương và hoàng hậu là sẽ chờ anh và Vân Thiên quay về thi mới quyết định, nhưng lại âm thẩm sắp xếp người hạ độc cô Tiêu Nhi.
May mà lúc đó cô Tiêu Nhi quá lo lắng nên không ăn cái gì.
Nếu không thì hôm nay, ngay tại chỗ này sẽ là một thị thể."
Tiêu Nhi kinh ngạc ngầng đầu, nếu Hồng Nhữ mà không nói thì chính cô ấy cũng không biết tình huống lúc đó lại nguy hiểm như thế.
"Cô Tiêu Nhi không ngồi yên một chỗ cho chết, cô ấy nhờ công chúa Hoa Dung giúp đỡ, Công chúa bày mưu giúp đỡ, nhưng trong hoàng cung nơi đâu cũng có tai mắt của đại hoàng tử, những kế hoạch đó của công chúa sao qua được mắt của đại hoàng tử chử.
Nhưng đại hoàng tử lại không ngăn càn, mà chỉ cho người phá hủy máy bay và tất cà dù nhày trên máy bay.
Nếu không phải được phó cơ trưởng Bắc nhường dù nhày cho thì anh nghĩ bây giờ anh sẽ được thấy cô Tiêu Nhi yên lành ngồi ở đây sao? Nhưng mà tất cảnhững chuyện này đeu là do anh, do anh hạ độc ngài Kiến Phong!"
Cái kiểu tai nạn máy bay như thế binh thưong chi được thấy trên ti vi, nhưng Tiêu Nhi đã phải trải qua một lần.
Tất cả mọi người trong phòng đều kinh hãi, bọn họ không dám tường tượng cảnh tượng thảm khốc như vậy.
Di Mẫn nằm chặt tay bà Trần Nguyệt Anh, đỡ bà cụ vì quá đau lòng mà cơ thể run lẩy bẩy.
Lúc trước Hoắc Kiến Phong cũng chưa được nghe
Hồng Nhữ kể những chi tiết này mà chỉ biết là Tiêu Nhi gặp chuyện nên bị chậm trễ.
Giờ phút này anh nằm chặt tay Tiêu Nhi, nỗi khiếp
sợ và thương yêu tràn đầy trong mắt anh.
Tiêu Nhi khẽ cười, nắm chặt tay anh, giống như dùng ánh mắt nói cho anh biết: Qua rồi, mọi chuyện đều đã qua rối.
Mắt Hồng Liệt rung rưng nước mắt, đó là sự thương yêu dành cho Tiêu Nhi, là sự áy náy vì đã không bảo vệ cô tốt, nhưng anh ta lại không hề áy này với Hoắc Kiến Phong.
Anh ta quay đầu nhìn Tiêu Nhi, cuống cuong giài thích: "Nhi, em nghe anh nói đã, anh thật sự khôngngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.
Đêm đó anh uống rượu nên hơi kích động, anh nhìn thấy anh ta cứ dây dựa mãi với em nên muốn dạy dỗ anh ta một chút, nhưng anh chưa từng nghĩ sẽ dùng NO1 để ha độc anh ta.
Thuốc độc mà anh bảo Tra A Bằng chuẩn bị chỉ là loại thuốc độc phổ thông của nước Thanh Bạch, rất dễ giải độc."
Tiêu Nhi không nói gì, trong mắt tràn đầy nỗi đau
buồn.
Người ấm áp thiện lương như thế, người đã từng như ảnh nắng mặt trời chiếu vào quá khứ ảm đạm của cô lại có ngày hạ độc người khác.
Hồng Nhữ lạnh lùng cười khẩy đầy khinh bì: "Anh có thể nói anh nhất thời xúc động, nhưng chính vì anh nhất thởi xúc động nên mới cho đại hoàng tử cơ hội gây khó dễ.
Nếu từ đầu tới cuối anh không nghĩ tới những tà niệm này thì sao mọi chuyện lại đi tới bước này chứ? Huống hồ người từ xưa tới nay mà đại hoàng tử muốn đối phó không phải là ngài Kiến Phong, mà là anh!
Hồng Liệt như bị dội một chậu nước lạnh vào đầu, tay chân anh ta lạnh buốt, cơ thể khẽ run lên.
Hoắc Tuấn Tú cũng đã từng nói những lời này.
Đúng là Hồng Mẫn muốn nhằm vào anh ta, có thểnói anh ta đã làm liên lụy tới Hoắc Kiến Phong.
Hồng Nhữ tiếp tục nói: "Để kế thừa ngôi vua của hoàng thất nước Thanh Bạch, thử được coi trong nhất chính là phẩm chất của hoàng tử.
Trong tiện của hoàng thất, đừng nói là hạ độc đại sứ của nước khác, mà cho dù chỉ hạ độ dân thường thì cũng đủ để anh mất ngôi vua rồi.
Mặc dù tội của anh không đáng chết, nhưng chắc chắn sẽ bị phế truất phong tước, biếm thành dân thường, vĩnh viễn không được bước vào hoàng cung dù chỉ nửa bước.
Đại hoàng tử chỉ coi ngài Kiến Phong là một người bình thường, không nghĩ tới chuyện sẽ để ngài Kiến Phong sống, nên đã hạ độc là sẽ hạ luôn loại độc NO.1 không có thuốc nào chữa được.
Nhưng anh ta suy xét tới chuyện trình độ kỹ thuật chữa bệnh trong nước đã phát triển rất xa so với nước Thanh Bạch, nên đã đổ lẫn thêm loại độc dược khác vào NO.1, khiến tốc độ già yếu của ngài Kiến Phong tăng nhanh giống như mọi người thấy bây giờ, cuối cùng tất nhiên là tử vong."
Những lời này thốt ra khiến tất cả mọi người đều
sững sở.
Tiêu Nhi kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ đây không phải là di chứng của những loại thuốc kia sao?"
Hồng Y lắc đầu: "Mới đấu chúng tôi tường là thế, nhưng sau này chúng tôi đã nhận được cách điều chếthuốc và cách dùng mà ông ngoại ngài gửi tới, Lượng thuốc và cách pha trộn mà ông Thiên Đức dùng rất chuẩn xác, chúng tôi liên tục nghiên cứu và cảm thấy loại thuốc đông y tốt như thế sẽ không có tác hại lớn với con người, Cho nên căn cứ theo đó, chúng tôi lại làm kiểm tra toàn diện cho ngài Kiến Phong, còn một lấn phân tích mẫu máu của anh ấy nữa thì rốt cuộc mới nghiệm ra được loại độc mấu chốt này."
Hồng Liệt nghe thấy thể thì trợn mắt há mốm, một lát sau mới hồi phục lại tinh thần, điên cuống lắc đầu: "Không, không, không thể nào, tôi không tin! Anh cả không độc ác như thế, không đâu!"
Anh ta phản nộ gào thét, nước mắt giản dụa.
Bọn họ là anh em ruột thịt cùng cha cùng mẹ, tử nhỏ anh cả đã rất yêu thương mấy anh em bọn họ, cho dù anh ta có muốn giành quyền lợi và địa vị thì cũng không cần thiết phải giết nhiều người như thế!
Ngay cả những gia đình giàu có quyền thế cũng cạnh tranh rất khốc liệt, huống chi chỗ của Hồng Liệt lại còn là hoàng thất nước Thanh Bạch.
Nhìn dáng vẻ điên cuồng của anh ta, mọi người có cảm giác vừa oán trách vừa bất đắc dĩ.
Tiêu Nhi muốn nói rồi lại thôi, cô nhìn Hoắc Kiến
Phong, Hoắc Kiến Phong dịu dàng gật đầu với cô.Lúc này Tiêu Nhi mới nhìn về phía Hồng Liệt, khế nói: "Liệt, những gì cô Hồng Nhữ nói đều là thật.
Trên chiếc máy bay đỏ không chi có em, mà còn có người yêu của Hoa Dung.
Anh cả anh thật sự là không nương tay chút nào.
Mà bây giờ, chỉ e là phụ vương mẫu hậu anh, thâm chí là Hoa Dung cũng sẽ gặp nguy hiểm.