Bởi vì chuyện của Hoắc Tuấn Tú, tâm trạng của Hoắc Phương Nam có chút không tốt.
Cũng bởi vì sức khỏe của Hoắc Kiến Phong mà thần sắc của Vũ Tuyết Như trông cũng rất mệt mỏi, buồn rầu.
Hai vợ chồng ngồi phía cuối chiếc bàn dài, chỉ im lặng không nói chuyện,
Lúc này, nghe thấy Tiêu Nhi nói đến chuyện chữa khỏi bệnh, Vũ Tuyết Như lập tức lấy lại tinh thần.
Bà ta đặt đũa xuống, cố gắng mim cười, khách khi nói: “Tiểu Nhi à, bắc có một số chuyện muốn hỏi cháu.
Những chuyện mà hôm nay các cháu nói vào ban ngày, bác nghe chưa hiểu lắm, bệnh của Kiến Phong rốt cuộc là như thế nào? Còn có thể chữa khỏi không? Cháu có thể nói chi tiết cho bác nghe lại một lần nữa được không?"
Ánh mắt của mọi người đều di chuyển, nhìn về phía Hoắc Kiến Phong, không khí lập tức lại trở lên nặng nề,Tiêu Nhi vẫn luôn không thích Vũ Tuyết Như, nhưng nhìn thấy bà ta thực sự quan tâm đến Hoắc Kiến Phong, mỗi lần nhin về phía bà ta, trong ánh mắt bà ta đều hiện lên sự đau lòng không thể che giấu được, cô liền kiên nhẫn giải thích:
"Mọi người không cần lo lắng.
Không phải anh ấy bị bệnh, mà là bị trúng độc.
Nếu đã là trúng độc, thì chỉ cần có được thuốc giải độc, sức khỏe của anh ấy đương nhiên sẽ hồi phục dần, tinh trạng này sẽ không kéo dài mãi đến khi già yếu."
Vũ Tuyết Như hỏi: "Vậy có thể hoi phục lại như trước không? Hay là chỉ có thể dừng lại ở giai đoạn này?"
"Theo lý mà nói thì sẽ có thể khôi phục trở về tình trạng trước khi trúng độc."
"Quá tốt rồi, thế thì quả tốt rồi." Vũ Như Tuyết xoa xoa tay một cách đẩy kích động, trong mắt tràn đầy sự vui mừng: "Cảm on cháu, Tiêu Nhi, cảm ơn cháu đã ở bên cạnh chăm sóc cho Kiến Phong."
"Không có gì, đây đều là việc cháu nên làm."
Cô là bác sĩ, cũng là người vợ trên giấy đăng ký kết hôn của anh.
Vũ Tuyết Như vui mừng từ tận đáy lòng, bà tay nhanh chóng tháo chiếc vòng ngọc ra khỏi cổ tay, deolên tay Tiêu Nhi nói: "Mặc dù đó vật này kém xa so với thử mà bà nội các con tặng cho các con.
Nhưng đây cũng là chút tâm ý của me, con nhận lấy đi."
Tiêu Nhi nhanh chóng đứng dậy từ chối: "Không cắn, thực sự là không cần đâu."
Cô biết điều này biểu thị cho sự đồng ý của bà ta, nhưng không biết vì sao, trong lòng cô vẫn luôn có chút gì đó chống đối lại Vũ Tuyết Như, không như Hoắc Tuần Nghĩa, dễ dàng xóa bỏ những hiểm khích trước kia.
Trong lúc hai người đang lôi lôi kéo kéo, Hoắc Minh dẫn theo hai người từ ngoài cửa vội vàng bước vào, thông bảo: "Bà chủ, ông cụ thông gia đến rồi."
Ông cụ thông gia?
Trong tiềm thức mọi người đều cho rằng người đến là người nhà họ Ôn vô liêm sỉ đó.
Theo tiếng bước chân, họ nhìn thấy ông cụ Tiêu Thiên Đức dẫn theo Cô Thần hùng hồ bước vào, trên mặt mọi người lập tức trở lên vui vẻ,
Tiêu Nhi nhân cơ hội thoát khỏi Vũ Tuyết Như, cô nhanh chóng chạy tới: “Ông ngoại, tiền bối Cổ Thần, sao hai người lại đến đây?"
"Quả thực là có chuyện lớn muốn nói với cháu"Ông cụ Tiêu Thiên Đức vô cùng kin đó nói.
Ông cu lấy lệ gất đầu chào hỏi những người khác ở trên bàn, sau đó trực tiếp kéo Tiêu Nhi ra khói nhà an
Tiêu Nhi hưởng về phía mọi người, nở nụ cười xin lỗi, sau đó đi theo ông ngoại ra ngoài cửa: "Ông ngoại, rốt cuộc là có chuyện lớn gì mà khiến ông vội vàng như vậy?"
Vừa rối ngay cả ánh mắt đầy mong đợi của bào bối Vân Thiên ông cũng phớt lờ.
"Đương nhiên là chuyện lớn có liên quan đến tính mạng con người." Cổ Thần nghiêm túc nói.
Cổ Thần đã đi theo ông cụ Tiêu Thiên Đức học tiếng nước Z, mặc dù giao tiếp vẫn chưa lưu loát, nhưng đã có thể nghe hiểu lời Tiêu Nhi nói mà không gặp trở ngại gì: "Bọn ông đã tìm được thuốc có thể giải được độc tố trên người tên nhóc đó rồi."
"Thật sao a?" Hai mắt của Tiêu Nhi lập tức phát sáng: "Sau khi hai ông tro về, vẫn luôn giữ liên lạc với Hồng Nhữ sao?"
"Đương nhiên, nếu không làm sao bọn ông biết dược cháu đã trở lại, đến cả ông ngoại ruột như ông còn không biết." Ông cụ Tiêu Thiên Đức lên tiếng quo trách, nhưng thân thể thì lại rất thành thật,Ông cụ cần thận lấy ra từ trong túi một chiếc hộp màu đen: "Đây, dây là thuốc giải mà ông và ông Có gỗ Tháng của cháu đã dày công điều chế.
Hàng ngày cháu phải giảm sát Kiến Phong uống, nhất định phải kiên trì uống hàng ngày.”
"Ông yên tâm, chuyện này không thành vấn để a." Tiêu Nhi sáng khoải trả lời.
Cô tràn đầy vui mừng mờ chiếc hộp ra, nhìn thấy hai hàng viên thuốc nhỏ màu đen xếp ngay ngắn bên trong, theo thói quen đưa lên mũi ngửi rối nói: "Ông ngoại, tiền bối Cổ Thần, viên thuốc này có mùi thơm quá! Nhưng thật kỳ la, cháu không thể gửi ra được thành phần cụ thể của viên thuốc, trong này có những gì thế a? Thật sự có thể giải độc sao ạ?"
Cô cũng chi là thuận miệng hỏi một câu, nhưng biểu cảm của hai ông cụ lại rộ lỗ vẻ cứng ngắc.
Ông cụ Tiêu Thiên Đức chọc chọc cánh tay của
Cổ Thần, nói: “Ông nói đi."
Cổ Thần cong môi nói: “Ông là ông ngoại ruột của con bé hay là tôi? Ông tự đi mà nói."
Ông cụ Tiêu Thiên Đức cau mày nói: "Biện pháp này là do ông nghĩ ra, ông nói đi."
Cổ Thần lại vuốt râu nói: "Nhưng là do ông quyết định thực hiện, ông nói đi."Nhìn thấy hai ông cụ đùn đẩy cho nhau một cách khó nhọc, Tiêu Nhi dở khóc dở cười nói: "Ông ngoại, tiền bối Cổ Thần, trong này hai ông đã thêm vào nguyên liệu gì mà khó nói đến thế chứ? Phân ddi sao? Cứt ngựa xoắn hay là bột cam thảo ngâm trong phân người?"
Ông cụ Tiêu Thiên Đức bất lực thở ra một hơi, nói: "Ai ya, cháu đừng hỏi nữa.
Tóm lại cháu phải nhớ kỹ, đều là chiết xuất của các vị thuốc bắc sẽ không có tác dụng phụ không tốt đối với cơ thể của cậu ta.
Cháu nhở giám sát cậu ta uống thuốc hàng ngày là được rồi.
Cho dù cuối cùng không có hiệu quả gì thì cũng sẽ không làm cho tình trạng của cậu ta tối tệ thêm."
Tiêu Nhi cau mày, luôn cảm thấy lời này của ông ngoại còn có ý nghĩa khác.
Nhưng cô biết rõ hai người đã cực khổ nghiên cứu điều chế thuốc giải, lại vội vàng mang đến đây như thể, tất nhiên là cũng lo lắng cho cô và Kiến Phong, liền ngoan ngoãn trả lời: “Vâng ạ, cháu nghe lời hai ông, nhất định sẽ giám sát anh ấy uống thuốc
"Ứm, cháu ngoan lắm." Ông cụ Tiêu Thiên Đức gật đầu hài lòng, trong mắt lóe lên một tia sắc bén.
Tiêu Nhi đang tò mò nhìn vào viên thuốc nhỏ màu
den, hoàn toàn không để ý đến biểu cảm của ông cu.Cổ Thần thấy cô chăm chú nhin viên thuốc, như là chỉ hận không thể bỏ vào miệng ném thứ, vội vàng kéo tay cô đặt viên thuốc vào trong hộp, giả vờ hờn dỗi nói:
"Nếu như cháu không tin, thì bọn ông mang thuốc đi là được rồi."
"Tiến bối, cháu không có ý đó, cháu chỉ là có chút tò mò, bệnh nghề nghiệp ấy mà, bệnh nghề nghiệp." Tiêu Nghi vội vàng ôm chặt hộp thuốc, cười ninh nọt.
Ông cụ Tiêu Thiên Đức thấy Cổ Thần đóng vai phản diện, vội vàng phối hợp đóng vai người tốt nói: “Ông có ý gì vây? Tiêu Nhi nhà chúng tôi là hạng người đó sao? Con bẻ như này là chuyên nghiệp, ông có hiểu không?"
Ông cụ trừng mắt nhìn Cổ Thắn, sau đó quay đầu cẩm lấy tay Tiêu Nhi cùng giữ chặt chiếc hộp, dặn đi dặn lại: "Tiêu Nhi, cháu đừng có để ý đến ông ta.
Các cháu thừ đủ mọi cách xem sao, mỗi ngày uống một viên trước khi đi ngủ, nhanh thì chi cần kiên trì một tuần là có thể nhìn thấy kết quà rồi."
Lời dặn dò vô cùng ấm áp, đấy trân trọng và nghiêm túc.
Tiêu Nhi vừa càm động, vừa hưng phấn gật đầu:
"Vâng, ông ngoại, tiến bối, cháu tin tưong hai ông, cảmơn hai ông."
"Con bé ngốc này!" Ông cụ Tiêu Thiên Đức cười hip måt nhin cô nói: "Những chuyện khác hai ông cũng không thể giúp được gì cho các cháu, chỉ có thể làm chút chuyện này mà thôi, Hi vọng lần này có thể nhìn thấy rõ hiệu quà, cũng giúp các cháu bớt đi một chuyện"
"Chắc chắn là thế, chắn chắn." Nhin hai người nói một cách kiên định đến vậy, trong lòng Tiêu Nhi cũng tràn đầy ấm áp và hi vọng.
"Được rồi, thuốc cũng đưa đến rồi, hai ông cũng không vào đó làm phiền nữa.
Đợi Kiến Phong khỏi bệnh rồi thì bào bọn họ bù đắp cho các cháu một cái đám cưới thật hoành trắng.
Đến lúc đó ông sẽ chính thức đến tận cửa chào hỏi lại." Ông cụ Tiêu Thiên Đức nói xong, kéo theo Cổ Thần xoay người rời đi.
Tiêu Nhi giật minh, nho den câu nói "thông gia" vừa rồi của Hoắc Minh, đồng thời nhở đến đám cưới còn chưa kịp hoàn tất của mình và Hoắc Kiến Phong năm đó.
Vừa có chút thất thần, cô lại nghe thấy tiếng ông cụ dặn dò: "À, đúng rồi, nhất định phải bảo cậu ta uống trước khi đi ngủ, hơn nữa cháu phải ở bên cạnh cậu ta, đích thân nhìn cậu ta uống thuốc, nếu như điềukiện hoàn cành không thích hợp, cháu không ở bên cạnh giám sát thì không được để cậu ta uống thuốc.
Nhờ cho kỹ đấy
Tiêu Nhi cau mày: "Thế lo như ngày nào đó cháu không ở bên cạnh anh ấy thì anh ấy không thế uống thuốc sao?".